Dương Bách Xuyên sợ ngây người trước sự xa hoa này.
Chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ kim bích huy hoàng, bởi vì màu sắc chủ đạo là màu vàng.
Căn phòng rộng khoảng 200 mét vuông, bố cục bày biện xa hoa khiến Dương Bách Xuyên giận sôi.
Gạch lát dưới chân tản ra tiên khí, cũng không biết tên là gì nhưng Dương Bách Xuyên đoán chắc chắn là kim loại luyện khí nào đó. Nóc nhà được lợp bằng những khoáng thạch với kích thước to nhỏ không đồng nhất, sáng lấp lánh đủ mọi màu sắc, lớn nhất khoảng cối xay, nhỏ nhất khoảng nắm tay.
Xung quanh phòng để đầy các cục đá có hình dạng kỳ quái, hoặc tự nhiên hoặc điêu khắc, có người có núi có động vật.
Một vài bàn ghế được làm từ kỳ thạch, thứ thu hút Dương Bách Xuyên nhất là cái chắn lớn trong phòng, tản ra ánh sáng bảy mày, được điêu khắc thành một bức Vạn Dặm Giang Sơn Đồ, cao 6 mét dài 12-13 mét, tản ra luồng năng lượng dày đặc.
Nhìn thấy bày biện trong phòng, Dương Bách Xuyên lại nảy lên suy nghĩ đánh cướp.
Chẳng lẽ Yêu tộc Dị Vực đều giàu có như vậy?
Suy nghĩ này không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Trong lúc Dương Bách Xuyên đang ngan người suy nghĩ thì nghe thấy tiểu sư tỷ nói: "Sư đệ, lại đây."
Dương Bách Xuyên hoàn hồn, thấy tiểu sư tỷ và Đại Nha Bạch đã ngồi xuống bàn, trên bàn để đủ các loại tiên quả, mùi thơm thấm vào tim gan.
Hắn đi qua.
Tiểu sư tỷ mới chính thức giới thiệu với Đại Nha Bạch: "Đây là tiểu sư đệ Dương Bách Xuyên của ta, cũng là đệ tử quan môn của sư phụ ta."
Nói xong lại giới thiệu cho Dương Bách Xuyên: "Sư đệ, đây là Đại Nha Bạch, tộc Kiến Đầu Đen. Hơn vạn năm trước lúc ta và sư phụ đến Dị Vực gặp được hắn ta thì hắn ta chưa phải là đại quản sự của tửu lầu Kiến Đầu Đen, nhiều nhất là tiểu nhị mà thôi. Không ngờ qua nhiều năm đã trở thành đại quản sự của tửu lầu này rồi.
Năm đó lúc ta và sư phụ đến đây thì được Đại Nha Bạch tiếp đãi, cũng coi như tiểu tử này gặp may. Sư phụ thối vui vẻ chỉ điểm hắn tu luyện, vậy nên mối quan hệ của chúng ta cũng bắt đầu từ đó. Nhưng đó đã là chuyện của 2 vạn năm trước, cũng may tiểu tử này còn có lương tâm nhận ra ta."
Tiểu sư tỷ trêu chọc, không để ý cảm nhận của Đại Nha Bạch. Nhưng Dương Bách Xuyên thấy Đại Nha Bạch không hề tức giận, ngược lại còn rất vui khi nghe tiểu sư tỷ nhắc lại chuyện cũ: "Tử Hà cô nương nói đúng, nếu năm đó không có sự chỉ điểm của Thiên Tà Chí Tôn thì sẽ không có Đại Nha Bạch ngày hôm nay. Đương nhiên về phương diện tu luyện cũng có công lao của Tử Hà cô nương nữa, ta sẽ không bao giờ quên được ân tình này, nếu quên mất thì ta khác gì kẻ vong ơn."
Nghe hắn ta nói vậy, Dương Bách Xuyên bừng tỉnh. Thì ra Đại Nha Bạch biết thân phận Thiên Tà Chí Tôn của sư phụ, thảo nào lại tôn kính bọn họ như thế.
Nghĩ lại cũng đúng, cho dù hắn ta là Yêu tộc Dị Vực, đối mặt với một Chí Tôn Nhân tộc, cho hắn ta một trăm lá gan cũng không dám vô lễ. Hơn nữa năm đó sư phụ còn có ân chỉ điểm tu luyện, đối với các sinh linh giới tu luyện thì đó chính là ân tình lớn.
Chờ nói xong, Đại Nha Bạch nhìn về phía Dương Bách Xuyên, cười nói: "Dưong ... Tính lên thì ta cũng coi như là nửa đệ tử ký danh của Thiên Tà Chí Tôn, tuy năm đó ngài ấy không chịu nhận ta nhưng ta vĩnh viễn nhớ kỹ ân tình chỉ điểm của ngài ấy, đã coi ngài ấy là ân sư từ lâu. Không biết ta có thể gọi ngươi là sư đệ không?'
Đại Nha Bạch thật lòng nghĩ như thế, sau khi biết Dương Bách Xuyên là đệ tử quan môn của Vân Thiên Tà, đáy lòng hắn ta không thể bình tĩnh nổi. Mỗi một sư thừa, thường thì đệ tử quan môn sẽ là người thừa kế chân chính, cho nên sau khi biết rõ Dương Bách Xuyên là đệ tử của Vân Thiên Tà, ở một mức độ nào đó thì địa vị của Dương Bách Xuyên đã vượt qua Cơ Tử Hà, đồng thời hắn ta cũng chú ý đến Dương Bách Xuyên từ lúc bắt đầu.
Bao gồm cả lúc Dương Bách Xuyên ra tay giết chết bốn yêu tu kia, nói thật hắn ta cảm thấy rất khiếp sợ. Một tiên nhân Nhân tộc Tiên Vương đại viên mãn lại có thể đánh bại một Yêu tu Tiên Vương trung kỳ, lại còn ra tay sưu hồn nữa, dứt khoát lưu loát. Từ đầu đến cuối bốn tên Yêu tu đều không có cơ hội phản kháng, cho dù hắn ta là Yêu Đế đỉnh phong nhưng muốn nhẹ nhàng nghiền áp bốn tên Yêu tu như Dương Bách Xuyên cũng không dễ dàng.
Sau đó phát hiện Dương Bách Xuyên tiến vào phòng mình, lộ ra vẻ mặt giật mình khi thấy bài trí trong phòng, Đại Nha Bạch chuẩn bị gãi đúng chỗ ngứa, tặng một món quà gặp mặt cho Dương Bách Xuyên, quyết tâm muốn kết giao.
Chuyện này vô cùng quan trọng, không chỉ đối với hắn ta mà còn cả tộc Kiến Đầu Đen. Ngoai than phan là đại quản sự tửu lầu Kien Đầu Đen ra thì han ta còn là một trong các trưởng lão trong tộc, thi thoảng cung phải suy xét vì tộc đàn. Nếu có thể nương nhờ sự bảo vệ của tiên nhân như Thiên Tà Chí Tôn thì đây sẽ là một chuyện cực kỳ tốt với tộc của bọn họ.
Năm đó Vân Thiên Tà và Cơ Tử Hà đến Dị Vực giới, đi đến tửu lầu của bọn họ, lúc ấy hắn ta vẫn là tiểu nhị của tửu lầu, nhưng vì diện mạo khác với tộc nhân, râu và hàm răng trắng tinh, không phải màu đen nên bị tộc nhân xa lánh, trở thành tiểu nhị làm công của tiểu điếm, trong lòng vô cùng tự ti.
Nhưng cũng vì điểm đặc thù này mà lần đầu tiên gặp mặt, Cơ Tử Hà đã đặt cho hắn ta cái tên Đại Nha Bạch, cũng lọt vào mắt Vân Thiên Tà, được tặng một câu thiên phú dị bẩm. Khi đó hắn ta không biết Vân Thiên Tà là cường gỉa Chí Tôn của Nhân tộc, chẳng qua sau quãng thời gian làm việc ở tửu lầu thì mắt nhìn người vẫn có. Khi cảm nhận được Cơ Tử Hà và Vân Thiên Tà đều không phải phàm nhân, đã nảy sinh suy nghĩ đi theo hầu hạ bọn họ.
Sau đó trước khi đi Vân Thiên Tà đã cho hắn ta một bộ công pháp tu luyện, từ đó về sau tu luyện tiến bộ vượt bậc, từ tiểu nhị trở thành thủ tịch đại quản sự, được gọi là Yên Đế Tôn Sư, cũng là một trong các tộc lão trong tộc.
Ngoài ra còn có một chuyện, ban đầu còn có tộc nhân cười nhạo hắn ta nịnh bợ một Nhân tộc, còn bị sỉ nhục thậm tệ, không ngờ sau khi Vân Thiên Tà rời khỏi còn đánh một trận với bốn đầu sỏ của Dị Vực giới, đương nhiên cũng đến phủ của Bạch Giao Long Vương. Nhưng không biết vì sao trong năm đầu sỏ của Dị Vực giới thì chỉ có Bạch Gia Long Vương và Vân Thiên Tà không đánh nhau, bốn người khác đều đánh, kết quả bị Vân Thiên Tà đánh bại.
Tiếp đo thì mới truyền ra tin tức Van Thiên Tà chính là Thiên Tà Chí Tôn của Nhân tộc. Cũng từ ngày đó, địa vị trong tộc và ở tửu lầu của Đại Nha Bạch tăng lên, hoàn toàn thay đổi vận mệnh.
Không còn ai chê cười hắn ta, không còn ai nói hắn ta là dị loại, hắn ta còn giữ lại cái tên Đại Nha Bạch này, còn vô cùng tự hào vì nó, khắc ghi ân tình của Cơ Tử Hà và Vân Thiên Tà. Trong lòng han ta tự coi mình là đệ tử của Vân Thiên Tà, đáng tiếc Vân Thiên Tà chưa chắc nhìn trúng hắn ta, cũng không biết đời này còn có cơ hội gặp lại Thiên Tà Chí Tôn hay không.
Bây giờ không ngờ Cơ Tử Hà và Dương Bách Xuyên lại đến, đã qua 2 vạn năm rồi, điều này khiến Đại Nha Bạch vô cùng kích động.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!