Được tiểu sư tỷ khen như thế, trong lòng Dương Bách Xuyên rất đắc ý nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn nói liên tục: "Đệ chỉ đoán bừa thôi~".
Nói xong, hắn quay sang Cơ Tử Hà hỏi: "Đúng rồi sư tỷ, bốn thế lực lớn khác của Dị Vực Giới là thế nào? Có thể nói cho đệ biết không~"
“Tất nhiên rồi, dù đệ không hỏi thì tỷ cũng sẽ nói với đệ. Đi xuống thôi, đến gần thành Bạch Giao có cấm chế mạnh mẽ, không thể phi hành được, chúng ta đi bộ qua đó, vừa đi vừa nói chuyện~" Nói xong, Cơ Tử Hà dẫn đầu bay xuống, đáp xuống con đường lớn dẫn đến thành Bạch Giao.
Dương Bách Xuyên cũng lập tức lắc mình phi xuống theo.
Lúc này, cách đó khoảng một ngàn mét, thành Bạch Giao nguy nga đã hiện rõ trong tầm mắt.
Ma noi han và tiểu su ty đap xuong là một con đường rộng lớn hoàn toàn được xây bằng bạch ngọc, kéo dài thẳng đến thành Bạch Giao, cả con đường lớn này rộng gần trăm mét, mỗi phiến đá bạch ngọc đều dài hơn hai mét, rộng khoảng một mét, được lát thành con đường chính dẫn vào thành Bạch Giao.
Dẫm lên con đường này, trong lòng Dương Bách Xuyên không khỏi thầm nuốt nước bọt, thốt lên: "Mẹ nó, đúng là xa xỉ quá đi! Chỗ bạch ngọc này còn quý hơn cả mỹ ngọc Dương Chi cực phẩm trên Địa Cầu nữa~"
Lúc này, trong đầu Dương mỗ chợt lóe lên một ý nghĩ - hay là đào con đường này mang đi?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn đã theo sư tỷ đến cổng thành của thành Bạch Giao, trước mắt hắn là một cánh cổng khổng lồ cao đến trăm mét, toàn bộ cổng thành được điêu khắc theo hình một con Bạch Long uốn lượn, chất liệu còn cao cấp hơn cả bạch ngọc dưới chân hắn, tất cả đều đã đạt đến cấp bậc Tiên Thạch hạ phẩm, dù đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được khí tức tiên linh khí dày đặc tỏa ra.
Dương Bách Xuyên không kìm được mà thốt lên một câu chửi tục: "Mẹ nó xa xỉ quá! Sư tỷ, đám Yêu tộc ở Dị Vực Giới có phải ai cũng giàu thế này không?"
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Dương mỗ sáng rực lên, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ - cướp sạch thành Bạch Giao!
Cơ Tử Hà bật cười nói: "Cũng không hẳn, trong năm thế lực lớn ở Dị Vực Giới thì chỉ có thành Bạch Giao của Bạch Giao Long Vương là như vậy. Lúc tỷ đến đây vào năm đó, tỷ cũng nghĩ như đệ, nhưng lão sư phụ nói là Long tộc trời sinh có tính phóng khoáng, thích những thứ xa hoa. Mặc dù Bạch Giao Long Vương chỉ là một nhánh phụ của Long tộc, nhưng từ khi chân long tuyệt tích, hắn ta tự xưng là Long Vương, với thực lực đạt cấp bậc đại Tiên Tôn thì hắn ta có đủ khả năng này."
"Toàn bộ thành Bạch Giao đều được xây bằng bạch ngọc, đúng là giá trị liên thành, nhưng năm xưa lão sư phụ từng nói, nơi này không chỉ là một tòa thành, mà còn là một đại trận, đồng thời cũng là một bảo địa. Linh khí nơi đây dồi dào, bất kỳ tiên nhân nào muốn vào thành đều phải nộp một viên Tiên Thạch hạ phẩm mới được. Trong thành, từ tu luyện đến buôn bán đều cần tiêu phí Tiên Thạch, nhưng may mắn là Bạch Giao Long Vương không phải kẻ tham lam, phí vào thành bất kỳ sinh linh nào cũng có thể trả được. Chính vì thế, thành Bạch Giao mới trở thành tòa thành lớn nhất Dị Vực Giới, vô cùng sầm uất ... "
Trong lúc hai người nói chuyện, bọn họ đã đến gần cổng thành, cách cổng thành khoảng mười thước. Lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn thấy có bốn hàng dài Yêu tộc đang xếp hàng chờ vào thành Bạch Giao, trong đội ngũ đang chờ vào thành có khoảng hơn trăm sinh linh Yêu tộc.
Quả thật, đúng như sư tỷ nói, mỗi người đều phải nộp Tiên Thạch để vào thành.
Dương Bách Xuyên và Cơ Tử Hà cũng xếp hàng đàng hoàng, còn ý nghĩ cướp sạch thành Bạch Thành của Dương mỗ chỉ là mộng tưởng nhất thời, hắn biết rõ đây chỉ là chuyện hoang đường mà thôi.
Bởi vì chủ nhân của tòa thành này là Bạch Giao Long Vương, cũng được xưng là một trong năm Yêu tộc đầu sỏ ở Dị Vực Giới. Nghe giọng điệu của sư tỷ, hắn có thể nghe ra cấp bậc của người này sánh ngang với lão sư phụ, nếu hắn thật sự có can đảm đi cướp thì chỉ có đường chết.
Nhưng đây cũng chỉ là một ảo tưởng mà thôi, có thể là thật thì cũng không dám làm.
Nhưng nghĩ lại, để xây dựng quần thể kiến trúc của Vân Môn, hắn thật sự cần rất nhiều Tiên Thạch, nếu như hắn có được một tòa thành như thế này, hoặc chỉ cần nhiều bạch ngọc thế này thì tốt biết bao ...