Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới - Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên - Dương Bách Xuyên (FULL)

Nói thật thì?

Dương Bách Xuyên nghĩ lại, điều đó hoàn toàn không thể, vì bình Càn Khôn là gốc rễ lập thân của hắn, hắn không thể nói ra chuyện nước Sinh Mệnh được tạo ra từ bình Can Khôn.

Chuyện này phải làm sao bây giờ?

Nghĩ kỹ lại, vẫn nên giả vờ như không biết gì thì hơn, dù sao hắn cũng có ý tốt giúp lão biến thái này.

Hắn cất tiếng nói: "Ta cũng không rõ vì sao lại như vậy, chỉ biết là hai giọt nước này tràn đầy sức sống nên nghĩ đến việc giúp bà chứ không có ý gì khác, bà có cảm nhận được tác dụng không?"

Hắn đẩy quả bóng về phía cây liễu già.

Lúc này, thân thể của cây liễu già tỏa ra ánh sáng bảy màu nhưng hơi ảm đạm, dường như đang cố tình áp chế sức mạnh của nước Sinh Mệnh.

Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, khoảng vài giây sau, cây liễu già cất tiếng nói: "Thôi bỏ đi, tiểu tử ngươi cũng có lòng tốt, hơn nữa hai giọt nước ngươi cho ta thực sự giúp ích lớn cho ta, cũng là chuyện tốt."

"Lực lượng chế ước hình như đang nằm trên người tiểu tử ngươi, tỷ tỷ đây sẽ tin ngươi một lần, nếu có thể mượn sức hai giọt nước của ngươi để tỷ tỷ đây khôi phục lại, dù có bị chế ước cũng đáng. Như vậy đi, ngươi cứ rời khỏi đây, dặn dò người dưới quyền của ngươi là đừng ai đến quấy rầy tỷ tỷ đây."

“Âm ầm ... "

Vừa dứt lời, dường như cây liễu già hoàn toàn buông bỏ sự áp chế, một tiếng trầm đục vang lên từ gốc cây cổ thụ, ánh sáng bảy màu bùng lên, sinh cơ một lần nữa dâng trào.

Dương Bách Xuyên nhìn qua, chỉ thấy trên một nhánh liễu của cây liễu già có chín chiếc lá đã mọc ra hoàn chỉnh ...

Hắn biết là lần này nước Sinh Mệnh thực sự có thể giúp cây liễu già rồi. Nghe cây liễu già nói xong, lại còn tự xưng là “tỷ tỷ" mà không còn địch ý gì nữa, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nói: "Nếu vậy, chúc tiền bối đại công cáo thành, có thể ta sẽ rời đi một thời gian, trong thời gian ta không có mặt ở đây, mong tiền bối chiếu cố Vân Môn."

"Đi đi~" Một giọng nói nhẹ vang lên.

Dương Bách Xuyên biết cây liễu già đã bắt đầu nhập định tu luyện, hoặc nói đúng hơn là tiến vào trạng thái luyện hóa nước Sinh Mệnh, cho nên hắn cũng không quấy rầy nữa, hắn nhảy lên một cái rời khỏi đỉnh núi.

Lúc này, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, từ nội tâm dâng lên sự vui sướng.

Bởi vì hắn có thể cảm nhận rõ ràng giữa hắn và cây liễu già đã có một loại cảm ứng nào đó, chính là lực lượng chế ước của nước Sinh Mệnh đối với cây liễu già.

Vô hình trung, hắn có cảm giác như đã có một thuộc hạ thực sự ở cấp bậc đại lão, sao có thể không vui cho được?

Tất nhiên, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng hiểu rõ là không thể đối đãi với cây liễu già theo lẽ thường, lão biến thái này gọi cả sư phụ của hắn là "tiểu tử", lão đầu chết tiệt đi đánh nhau còn phải mượn lá cây của cây liễu già, thân thế thần bí, thực lực không thể nhìn thấu, không thể thực sự xem cây liễu già là thuộc hạ được, mà phải thờ phụng như tổ tông.

Dĩ nhiên, một tổ tông như vậy sẽ càng có ích cho Vân Môn.

Tóm lại một câu, cây liễu già hấp thu nước Sinh Mệnh, ít nhất Vân Môn có chuyện thì chắc chắn bà ta sẽ ra tay giúp đỡ, nếu không, lực lượng chế ước của nước Sinh Mệnh cũng không phải chuyện đùa.

Kết quả lý tưởng nhat là hai giot nước Sinh Menh của han có thể giup cây liễu già khôi phục hoàn toàn, đến lúc đó mới thật sự sung sướng, chỉ tiếc là Dương Bách Xuyên biết điều đó không dễ dàng gì.

Cây liễu già không thể rời khỏi đỉnh núi của Vân Môn, dù thực lực có mạnh đến đâu cũng bị giới hạn.

Con han thì bay gio chuẩn bị đen Dị Vực Gioi, để xem thần thu mà nhị su huynh nhắc đến khi phi thăng đến Dị Vực Giới có phải là Chồn nhỏ và Tiểu Phượng Hoàng không?

Hắn cảm thấy chắc chắn không lệch đâu được.

.. +

Sau khi xuống núi, tiểu sư tỷ Tử Hà phát hiện ra hắn đầu tiên.

"Tiểu sư đệ, đệ đã hồi phục rồi sao?" Cơ Tử Hà tiến lại gần hỏi han đầy quan tâm.

Dương Bách Xuyên cảm thấy rất ấm lòng, hắn nhìn vị tiểu sư tỷ tinh nghịch này, nàng ấy vẫn đi chân trần trắng nõn, đôi chân không dính chút bụi trần, trên mắt cá chân có chiếc chuông nhỏ vang lên tiếng leng keng theo từng bước đi, hắn không nhịn được nhìn lâu hơn một chút, sau đó nói: "Đa tạ sư tỷ quan tâm, thương thế đạo nguyên của đệ đã hồi phục rồi."

"Hì hì~ Vay thì tot rồi, goi mot tieng 'su ty' nữa nghe xem nao~" Co Tử Hà tinh nghịch nói.

"Ách ... Sư tỷ~" Dương Bách Xuyên lại gọi lần nữa.

"Sư đệ ngoan lắm, hì hì ... " Đối với Cơ Tử Hà, nàng ấy đã làm sư muội vô số năm, cuối cùng cũng có người gọi nàng ấy là sư tỷ, trong lòng nàng ấy cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Trong mắt Dương Bách Xuyên, vị sư tỷ này giống như một tiểu cô nương tinh nghịch chưa trưởng thành, ham chơi, tính cách cổ linh tinh quái, nhưng Dương Bách Xuyên cảm nhận được nàng ấy thật sự rất quan tâm đến người sư đệ là hắn.

Giữa lúc hai người nói chuyện, Nhiếp Hồn lão tổ, Cảnh Xán, Mông Điềm, Lục Bằng Bân, Đông Phương Thiết Nhân, Đông Phương Hạo Thiên cùng Tiểu Thanh, Tiểu Bạch phát hiện Dương Bách Xuyên đã xuất quan nên đều chạy đến.

Chuyện Dương Bách Xuyên bị thương, tất nhiên mọi người đều quan tâm, dù sao bây giờ Dương mỗ cũng là trụ cột của bọn họ.

Mọi người vừa đến đã ân cần hỏi thăm tình trạng của Dương Bách Xuyên.

Thấy mọi người quan tâm, Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, bèn cười nói: “Thương thế của ta đã hoàn toàn hồi phục rồi, mọi người không cần lo lắng nữa Ngoài ra, ta muốn thông báo một chuyện ... Ta sẽ đến Dị Vực Giới một chuyến, trong thời gian ta không có mặt ở đây, nếu mọi người có việc gì thì tìm Đông Phương lão gia tử và tiểu sư tỷ của ta, việc xây dựng Vân Môn cứ tiếp tục ... "

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!