Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.
Pháp lực trong đan nguyên đã đạt tới điểm giới hạn, nhưng hắn biết là không có tác dụng, không đột phá được bình cảnh thì sẽ không lên được, bất cứ cảnh giới nào đều là một cánh cửa lớn, sau khi pháp lực chạm tới điểm giới hạn thì phải phá được cánh cửa đó mới có thể tiến vào cảnh giới sau, nếu không sẽ chỉ giậm chân tại chỗ.
Nhưng đoi khi không đơn gian chỉ cần sức mạnh là có thể phá vỡ được mình cảnh, còn cần cả cơ duyên và cảm ngộ.
Lần trước tu luyện hắn đã chạm đến cánh cửa của cảnh giới Tiên đế, lần này cảm nhan lực lượng trong Đạo Nguyên đã đủ nhưng vẫn thất bại, thật ra hắn cảm thấy mình vẫn thiếu chút cảm ngộ.
Chỉ là một đường ranh giới, nhưng lại là Thiên Trảm.
Hắn không tiếp tục mà dừng lại, trạng thái này không chỉ có đủ năng lượng là được, cảm ngộ về cảnh giới cũng không thể thiếu.
Nếu không thì có hấp thụ bao nhiêu năng lượng cũng sẽ vô nghĩa.
Vậy nên hắn dừng lại, không phá được cánh cửa kia chứng minh cảm ngộ tu luyện của hắn chưa đủ, cũng chưa đạt được cơ duyên, chỉ cần sau này tìm được một cơ hội thì chắc chắn có thể thực hiện được.
Nghĩ lại cũng thấy thỏa mãn, từ lúc hắn phi thăng Tiên giới đến tu vi Càn Khôn Tiên Vương cũng khoảng năm nghìn năm, theo như Nhị sư huynh nói thì tốc độ này có thể so với yêu nghiệt rồi.
Vậy nên Dương Bách Xuyên rất hài lòng.
Hắn biết mình chắc chắn có thể đột phá thành công cảnh giới Tiên đế, nhưng phải cần thời cơ, rồi sẽ có lúc đột phá, chuyện này vẫn nên để thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông thì tốt hơn. Không cưỡng cầu được.
Hiện tại hắn đã đạt được mong muốn, pháp lực và cảnh giới đều đến điểm giới hạn, hắn có thể cảm nhận rõ ràng cánh cửa tới cảnh giới Tiên đế kia.
Có lẽ chỉ cần thêm một cơ duyên, hắn sẽ làm được.
Sau khi dừng vận công, hắn nhìn cây liễu già, vì hắn mà lão bà này đã tổn thất ba chiếc lá bổn mạng, thành thật mà nói bất kể giữa họ có phải giao dịch hay không thì hắn cũng rất cảm kích đối phương.
Dương Bách Xuyên phất tay lấy ra hai giọt nước Sinh Mệnh, hắn búng tay, hai giọt nước rơi trên thân cây, trong nháy mắt đã bị hấp thụ toàn bộ, cây liễu già tản ra màu sáng xanh biếc.
Hơi thở sinh mệnh cường đại khuếch tán.
Hắn cũng không biết nước Sinh Mệnh có tác dụng với cây liễu già hay không, lần này lấy ra hai giọt nước Sinh Mệnh hoàn toàn là vì áy náy muốn bù đắp.
Trong lòng hắn chỉ mong là có tác dụng, bởi vì hắn biết ba lá cây bổn mạng mà cây liễu già đã dùng cho hắn thật sự rất trân quý.
Hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc nước Sinh Mệnh sẽ sinh ra ảnh hưởng kìm hãm cây liễu gia, dù sao thì nước Sinh Mệnh chỉ có tác dụng khống chế với yêu thú.
Một cây cổ thụ cường đại thần bí là sinh linh đến từ Thần đạo, nước Sinh Mệnh sẽ không ảnh hưởng được tới bà ấy.
Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ tới vấn đề có hiểu lầm hay không.
Nhưng những gì xảy ra đã vượt quá dự liệu của hắn, hoặc nói đúng hơn hắn đã xem thường sức mạnh của nước Sinh Mệnh.
Sau khi nước Sinh Mệnh đi vào thân cây, hơi thở sự sống bùng nổ như chưa từng có, vầng sáng bảy màu tản ra, Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy cảnh tượng thế nào là cây khô gặp mùa xuân.
Cành liễu ngay tại vị trí cây liễu già bị sét đánh lại mọc lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mọc ra sáu lá.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!