Lúc này, Dương Bách Xuyên có chút lúng túng, nhị sư huynh muốn bay ra ngoài, nhưng hắn lại không theo kịp, đạo nguyên bị tổn hại nên trong thời gian ngắn không thể vận dụng pháp lực, hắn cười khổ nói: "Nhị sư huynh, bây giờ đệ không thể sử dụng pháp lực ... "
Tinh Thần Tử sững sờ, lúc này hắn nhìn Dương Bách Xuyên rồi mới vỗ trán nói: "Đúng là huynh sơ suất rồi, tiểu sư đệ đừng trách. Đúng rồi, nhắc đến chuyện này suýt nữa thì quên mất lời dặn dò của Thiên Cơ sư nương. Người bảo huynh nhắn với đệ, đệ còn nhớ món quà năm xưa sư nương đã tặng không?"
Nghe thấy Tinh Thần Tử nói Thiên Cơ sư nương gửi lời nhắn cho mình, Dương Bách Xuyên có chút ngơ ngác ...
Quà tặng?
Quà gì chứ?
Năm đó hắn chỉ từng gặp linh ảnh của Thiên Cơ sư nương chứ chưa bao giờ diện kiến bản tôn thì có thể có món quà gì được?
Trong lòng nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên cũng bắt đầu suy xét, nếu đã là lời nhắn của sư nương thì chắc chắn người sẽ không trêu đùa hậu bối như hắn, bà ấy đã nói vậy thì đó nhất định là thật ...
Nhưng rốt cuộc món quà đó là gì? Theo ý của nhị sư huynh, dường như có thể giúp hắn khôi phục đạo nguyên.
Dương Bách Xuyên cẩn thận nhớ lại chuyện năm xưa, bỗng nhiên chợt nhớ ra, quả thực sư nương đã từng tặng hắn một thứ, nếu không phải hôm nay nhị sư huynh nhắc đến thì hắn đã quên sạch sẽ chuyện này rồi.
Năm đó, tại đạo tràng của sư nương ở hạ giới, hắn từng nhận được năm hạt lúa ngũ sắc, nhớ lại khi đó, lão già đáng chết từng nói là hạt lúa ngũ sắc là vật độc nhất vô nhị của tộc sư nương, vô cùng quý hiếm. Mỗi hạt lúa khi trưởng thành đều có thể sánh ngang một viên linh thạch cực phẩm, lúc đó lão già chỉ thuận miệng nói vậy, hắn cũng không để ý đến việc liệu nó có thật sự ngang hàng với linh thạch hay không, cho nên hắn chỉ tiện tay gieo nó vào một góc của vườn Lâm Linh Dược trong không gian bình Càn Khôn.
Sau đó hắn cũng chẳng ngó ngàng gì đến, hoàn toàn quên bẫng đi.
Cũng không biết chúng có mọc lên không?
Thoáng chốc đã mấy ngàn năm trôi qua.
Hắn nhớ là năm xưa lão đầu từng nói, một hạt lúa vô sắc tương đương với năng lượng của một viên linh thạch cực phẩm, hiện giờ đặt ở Tiên Giới, có lẽ điều đó không còn là gì to tát nữa. Nhưng nếu Thiên Cơ sư nương đã nhắc lại lần nữa, vậy thì vật này chắc chắn không đơn giản như thế, Dương Bách Xuyên nghĩ bản thân mình đã đánh giá thấp giá trị của hạt thóc ngũ sắc này.
Còn một chuyện quan trọng nữa, hắn nhớ năm đó sư phụ từng nói, Thiên Cơ sư nương tinh thông đạo Thiên Cơ, có thể suy diễn thiên cơ, nghĩ đến điều này, hắn cảm thấy chắc chắn sư nương đã biết chuyện xảy ra với bản thân hắn.
Sư nương nhờ nhị sư huynh truyền lời, chẳng lẽ là để nói cho hắn biết là hạt lúa ngũ sắc có thể chữa trị thương tổn đạo nguyên của hắn sao?
Càng nghĩ, Dương Bách Xuyên càng cảm thấy khả năng này rất cao, dù sao su nưong cung co nang luc suy diễn thien co hoac tham chí co the tien đoan tương lai.
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên lập tức dùng thần niệm quét qua không gian bình Càn Khôn, ngay sau đó hắn phát hiện một góc trong dược viên có mấy cây lúa với màu sắc khác nhau, tất cả đều đã chín, năm loại màu sắc, quang mang ngũ sắc, tỏa ra quang huy nhàn nhạt, nhìn qua vô cùng đẹp mắt.
Giờ nghĩ lại, Dương Bách Xuyên cảm thấy công dụng lớn nhất của hạt lúa ngũ sắc mà Thiên Cơ sư nương cho hắn có lẽ chính là dược dụng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Bách Xuyên lập tức vui mừng, ban đầu hắn còn tưởng là thương thế đạo nguyên phải mất vài trăm năm mới có thể hồi phục, nhưng bây giờ đã có hạt lúa ngũ sắc của sư nương, có lẽ chỉ cần vài ngày là có thể khôi phục như lúc đầu.
"Tiểu sư đệ, Thiên Cơ sư nương từng ban cho đệ bảo vật gì sao?" Tinh Thần Tử lên tiếng hỏi.
Lúc này, ngay cả tiểu sư tỷ Cơ Tử Hà cũng vểnh tai lắng nghe.
"Đệ cũng nhớ mang máng là năm xưa ở hạ giới, Thiên Cơ sư nương có ban cho đệ một loại hạt lúa ngũ sắc, đúng là có chuyện này." Dương Bách Xuyên thuận miệng trả lời.