Cơ Tử Hà nghe thấy Dương Bách Xuyên hỏi không gian môn hộ thì hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: "Không gian môn hộ giống như dịch chuyển, đệ cũng có thể hiểu là thần thông thăng cấp của dịch chuyển.
Chờ tu vi của đệ lên đến Tiên Đế thì có thể thi triển được, đó cũng coi như là thần thông thiên phú mà cảnh giới Tiên Đế mang đến, được hiểu là pháp tắc lực lượng không gian, mạnh đến mức có thể sáng lập ra không gian môn hộ ở cách xa ngàn vạn dặm.
Đương nhiên sau khi đạt đến Tiên Đế, không gian môn hộ có thể xa đến mức nào được quyết định bởi thực lực. Chờ đến Tiên Tôn thì có thể dịch chuyển theo ý thích.
Tiểu sư đệ, cố lên! Ta thấy đệ cũng cách rất gần cảnh giới Tiên Đế, chờ đệ đột phá Tiên Đế thì tiên thực sẽ bùng nổ, có thể đi xa ngàn vạn dặm chỉ với một ý nghĩ.”
Nghe vậy, Dương Bách Xuyên bừng tỉnh, hắn biết càng tu luyện lên cao, mỗi cảnh giới sẽ có điểm khác biệt.
Hai người nói xong đề tài này thì noi đến đại sư huynh và nhị sư huynh. Cơ Tử Hà sợ Dương Bách Xuyên hiểu lầm hai vị sư huynh nên giải thích: "Thật ra đại sư huynh không đến là vì sư phụ dặn dò đại sư huynh phải câu được một con long quy, huynh ấy không đi được nên không đến.
Nhị sư huynh vốn muốn đến nhưng bị ta dành trước, ta muốn đi gặp đệ. Trước khi đi sư phụ thối không cho phép ta ra ngoài gây chuyện, bảo sư nương trông ta không cho ta ra ngoài. Lần này biết được đệ bị gia tộc Đoàn Can bắt nạt nên ta chủ động đến.
Thật ra đại sư huynh và nhị sư huynh đều rất nhớ đệ, còn có từ khi sư phụ trở về, lúc nào cũng nhắc đến đệ, đến mức khiến ta ghen tị nữa kìa. Chúng ta đều rất quan tâm đệ, sư phụ có việc phải giải quyết nên phải rời đi, đệ đừng trách ông ấy."
Dương Bách Xuyên nghe tiểu sư tỷ nói đỡ cho sư phụ thối và hai vị sư huynh, hắn không thèm để ý vì hắn biết rõ điều đó, cực kỳ thích cảm giác này, rất thích các sư huynh sư tỷ.
“Sư tỷ yên tâm, ta biết mà. Hơn nữa ta mới là người phải cảm ơn sư tỷ mới đúng." Dương Bách Xuyên chân thành nói cảm ơn.
Cơ Tử Hà trừng mắt: "Cút, làm sư đệ của ta thì không cần làm ra vẻ như vậy. Nhớ kỹ ta là sư tỷ của đệ, cho dù đệ chọc thủng trời thì vẫn có ta ở sau lưng."
Nghe xong, Dương Bách Xuyên vô cùng cảm động.
“Sư tỷ, tỷ thật tốt."
Cơ Tử Hà đỏ mặt, ra vẻ bình tĩnh: "Ai bảo ta là sư tỷ của đệ chứ, không tốt với đệ thì tốt với ai."
Nói xong nàng nhìn xuống chân núi, lúc này mới phát hiện những toat nhà chọc trời được Dương Bách Xuyên xây dựng từ pháp lực, khác với kiến trúc của Tiên giới: "Sư đệ, những kiến trúc đó rất độc đáo."
"Đúng vậy, đó là phong cách kiến trúc quê nhà của ta." Dương Bách Xuyên giải thích.
"Quê nhà của đệ à ... Trước kia ta cũng từng nghe sư phụ thối nhắc đến, là một nơi rất thần bí. Tiểu sư đệ, có cơ hội nhớ dẫn ta đi xem." Cơ Tử Hà nói.
“Được, sau này chắc chắn sẽ dẫn tỷ đến quê của ta chơi." Dương Bách Xuyên gật đầu đồng ý. Dù sao sau này hắn cũng định trở về một chuyến để thăm dò Thần Mộ Viên.
Trước kia không có thực lực nên không dám nghĩ, bây giờ có thể nghĩ đến rồi.
"Đi, dẫn ta xuống tham quan Vân Môn của đệ." Cơ Tử Hà phấn khích nói.
"Khụ khu, sư tỷ cho đã." Dương Bách Xuyên gọi Cơ Tử Hà lại.
Cơ Tử Hà quay đầu: "Sao thế?"
Dương Bách Xuyên lúng túng: "Hiện tại đạo nguyên của ta bị hao tổn nên không dùng được pháp lực, e rằng phải nhờ sư tỷ dẫn ta xuống núi rồi."
Cơ Tử Hà bật cười, đi đến nắm tay Dương Bách Xuyên: “Đi thôi."
Còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tiểu sư tỷ nắm tay, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy hơi ấm truyền đến từ bàn tay của tiểu sư tỷ, vô cùng mềm mại, mềm đến mức khiến tim hắn đập mạnh.
Đây là ... Động lòng hay ...
Dương Bách Xuyên vô cớ đỏ mặt.
Bị tiểu sư tỷ dắt tay nhảy xuống đỉnh núi.
Giống như chim yến bay lượn tự do tự tại giữa không trung.
Thu hết cảnh đẹp vào mắt, Dương Bách Xuyên rất thích loại cảm giác này, hắn ước khoảng thời gian bay lượn này có thể dài một chút.
Nhưng càng tốt đẹp thì càng ngắn ngủi.
Chỉ chớp mắt mà hai người đã dừng trên mặt đất.
Phía xa Đông Phương Hạo Thiên đi đến: "Xuyên Tử."
"Đông Phương gia gia, đây là sư tỷ Cơ Tử Hà của ta." Dương Bách Xuyên giới thiệu tiểu sư tỷ với Đông Phương Hạo Thiên.
“Tử Hà cô nương."
Ở thế giới tu sĩ, thực lực làm vua. Cơ Tử Hà là một cường giả có thể đánh ngang tay với Tiên Tôn. Đông Phương Hạo Thiên biết rõ đứng trước mặt Cơ Tử Hà, một phong hào Tiên Đế như lão còn kém một chút. Lúc nghe thấy Dương Bách Xuyên giới thiệu vẫn gọi mình là Đông Phương gia gia thì vô cùng vui mừng.
Như vậy thì Cơ Tử Hà cũng thành vãn bối của lão.
"Đông Phương gia gia không cần khách sáo." Cơ Tử Hà cũng nghiêm túc đáp
lại
Luc nay Dưong Bach Xuyen đot nhien phat hien Đong Phương Hao Thiên liếc nhìn mình với ánh mắt cổ quái. Hắn hơi giật mình, sau đó nhận ra mình và tiểu sư tỷ còn đang nắm tay.
Cơ Tử Hà nhận ra trước hắn, mặt nàng đỏ bừng, vội vàng buông tay Dương Bách Xuyên ra: "Sư đệ, hai người trò chuyện đi, ta đi ngắm nghía xung quanh."
Nói xong, không chờ Dương Bách Xuyên đáp lời đã biến mất tại chỗ.
Chờ Cơ Tử Hà rời khỏi, Đông Phương Hạo Thiên cười nói: "Đúng là trai tài gái sắc, trời đất tạo nên một đôi, ha ha."
“Gia gia, ngài nói gì vậy, nàng là sư tỷ của ta." Dương Bách Xuyên đỏ mặt
Đông Phương Hạo Thiên cười to: "Ta biết, nếu nàng là trưởng bối trong sư môn của ngươi thì thôi. Nhưng ở Tiên giới, sư tỷ sư đệ thành đạo lữ cũng không phải số ít, nếu ngươi thật sự trở thành đạo lữ với Tử Hà cô nương thì đây sẽ là chuyện tốt."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!