Hy vọng cây liễu già có thể cứu Dương Bách Xuyên, nếu cây liễu già thực sự là một vị đại năng thì chắc chắn sẽ cứu được chứ?
"Haha, tiểu tử đó không chết được đâu, có một tiểu nha đầu đến rồi, các ngươi cứ yên tâm đi.”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cây liễu già cất tiếng, giọng nói truyền vào tai mọi người.
Đám người Đông Phương Hạo Thiên nghe vậy liền mừng rỡ.
Cùng lúc đó, Đoàn Can Hàn Sơn đột nhiên gầm lên một tiếng, hư ảnh Bạch Hổ phía sau ông ta bừng sáng, giơ móng vuốt khổng lồ đánh về phía Dương Bách Xuyên.
"Tiểu tử, chịu chết đi ~"
Đoàn Can Hàn Sơn hét lớn.
Dương Bách Xuyên đã hạ quyết tâm, chuẩn bị thúc động sức mạnh của Thần Điện Càn Khôn, con át chủ bài cuối cùng của hắn chính là sức mạnh của thần điện Can Khon. Mặc dù han biết là lực phản phe khi sử dung thần điện Càn Khôn có thể khiến bản thân không chịu nổi, nhưng khi đã đối mặt với sinh tử, hắn cũng không do dự nữa.
Thấy hư ảnh Bạch Hổ phía sau Đoàn Can Hàn Sơn giáng xuống, Dương Bách Xuyên cắn răng chuẩn bị kích hoạt sức mạnh của thần điện Càn Khôn.
Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng sấm nổ.
“Rắc ~ Âm ~"
Tiếng sấm chấn động trời đất dường như vọng đến từ toàn bộ tinh hải, thanh thế kinh người.
Dương Bách Xuyên giật mình hoảng hốt, theo phản xạ dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì trợn mắt kinh ngạc.
Chỉ thấy trên bầu trời không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vòng xoáy lôi vân, trông như kiếp vân khi thiên kiếp giáng xuống, phạm vi rộng hàng trăm dặm, lôi vân cuồn cuộn, đáng sợ vô cùng.
Một đạo lôi đình màu tím, đường kính rộng đến ba bốn mét, từ trong kiếp vân giáng xuống, xuyên thẳng trời đất, đánh thẳng vào Đoàn Can Hàn Sơn, hoặc chính xác hơn là hư ảnh Bạch Hổ ngàn trượng phía sau ông ta.
"Gào ~"
Lôi đình giáng xuống, hư ảnh Bạch Hổ của Đoàn Can Hàn Sơn gào thét một cách thê lương rồi tan biến ngay lập tức, còn Đoàn Can Hàn Sơn thì hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu già, bị đánh bay ra ngoài.
Lôi đình cũng biến mất theo.
Dương Bách Xuyên lập tức cảm nhận được cơ thể mình được giải phóng, lực lượng trói buộc không gian tan biến.
Đúng lúc này, một giọng nói vang vọng khắp nơi.
"Đáng chết, Đoàn Can Hàn Sơn, dám dẫn hơn một trăm người đến bắt nạt tiểu sư đệ của ta, chán sống rồi sao? Gia tộc Đoàn Can thì ghê gớm lắm chắc? Hôm nay để nãi nãi đây đánh từng người các ngươi thành tro bụi, một lũ ngu ngốc, đông người thì ghê gớm lắm à? Hừ ~"
Một giọng nói như chuông bạc, mang theo vài phần tinh nghịch, đáng yêu nhưng lại đầy khí phách.
Khi lời nói vừa dứt, trong kiếp vân trên trời xuất hiện một nữ tử áo tím, chân trần bước ra.
Dương Bách Xuyên nghe giọng nói ấy thì miệng há hốc, mắt trợn tròn, nhìn chẳm chẳm nữ tử áo tím bước ra từ kiếp vân trên trời, trong lòng hắn dâng lên từng dòng nước ấm áp.
Hắn không ngừng lặp lại một câu nói trong đầu: "Bắt nạt tiểu sư đệ của ta ... "
Người bị bắt nạt ở đây chỉ có mình hắn.
Mà hắn thì sao?
Người này gọi hắn là "Tiểu sư đệ"~
Hắn chỉ có một vị sư tỷ, đó là tiểu sư tỷ mà sư phụ hắn hay nhắc đến - Tử Hà.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nữ tử áo tím từ trên trời giáng xuống và đi ra từ kiếp vân chính là tiểu sư tỷ Tử Hà mà hắn từng nghe sư phụ nhắc đến vô số lần nhưng chưa từng gặp mặt.
Nàng ấy từ trên trời giáng xuống, ngày càng đến gần, đôi chân trần của nàng ấy trắng như ngọc, trên cổ chân mỗi bên đều đeo một chiếc chuông nhỏ, phát ra âm thanh đinh đang.
Khi đến gần hơn, nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của nàng ấy mang theo vài phần tinh nghịch, Dương Bách Xuyên cảm thấy vô cùng thân thiết.
Trong lòng hắn thầm cảm thán: Các sư huynh sư tỷ của ta, ai nấy đều lợi hại hơn người ...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!