Ánh mắt của Độc Cô Ảnh nhìn Dương Bách Xuyên có hơi phức tạp, ông ta biết mình phải chấp nhận sự thật, người trước mặt đã không còn là tiểu hòa thượng trốn trong nhà Đông Phương năm đó, bây giờ đã trở thành Càn Khôn Tiên Vương.
Độc Cô Ảnh cũng biết bên cạnh Dương Bách Xuyên còn có một tuyết miêu mà ông ta không thể phát hiện, lại thêm cả lão già Đông Phương Hạo Thiên kia.
Yêu Đao uống máu của phong hào tiên đế Đông Phương Hạo Thiên không phải chỉ để cho có, người khác không biết nhưng ông ta lại hiểu rất rõ.
Trong lòng Độc Cô Ánh biết, hôm nay Dương Bách Xuyên không định làm tới cùng, nếu không thì đã đánh nhau từ lâu.
Vừa rồi nghe được câu nói kia của Dương Bách Xuyên 'Các người nên thấy may mắn vì mình mang họ Độc Cô.' Hình như Dương Bách Xuyên có quan hệ sâu xa với gia tộc Độc Cô ...
Cũng chính vì lý do này nên đối phương mới nói chuyện bình thường với ông ta, nếu không, e là sẽ không hòa khí như vậy.
Nếu hôm nay không xử lý tốt chuyện này, Độc Cô Ánh biết Tây Môn gia tộc chính là kết cục của bọn họ.
Nhất định phải cho Dương Bách Xuyên một lời giải thích.
Nghĩ vậy, Độc Cô Anh hít sâu một hơi, trong tay xuất hiện một chiếc nhẫn không gian, ông ta ném về phía Dương Bách Xuyên rồi nói: "Đây là tích lũy cả nghìn năm của gia tộc Độc Cô, cộng thêm các loại kỳ thạch dược liệu ... trị giá trăm vạn tiên thạch, xem như là thành ý của nhà Độc Cô chúng tôi."
Dương Bách Xuyên vung tay nhận lấy, thần thức quét qua một lượt, trong lòng cũng hơi lay động, mặc dù hắn không biết đồ bên trong có đáng giá trăm vạn tiên thạch hay không nhưng quả thật là rất nhiều, Độc Cô Anh muốn dùng tiên thạch để xoa dịu cơn giận của hắn.
Nhưng ...
Bọn họ nhiều lần suýt chút nữa đã lấy mạng của hắn, trăm vạn tiên thạch có thể giải quyết sao?
Trong lòng Dương Bách Xuyên thì con số này đương nhiên là không đủ, hắn cười nhạt liếc qua vị gia chủ Độc Cô Dung, sau đó nhìn chằm chằm Độc Cô Ảnh: “Không đủ."
“Ngươi ... ”
Độc Cô Dung và tứ đại tộc trưởng đều tức giận, trăm vạn tiên thạch đó, tích lũy cả nghìn năm của gia tộc Độc Cô đều đưa cả cho hắn, một nghìn năm tới đệ tử của gia tộc sẽ không còn tài nguyên tu luyện, chắc chắn sẽ bước vào thời kỳ suy tàn, vậy mà còn chưa đủ?
Độc Cô Ảnh phất tay, tỏ ý mọi người đừng nói gì, ông ta thở dài nhìn Dương Bách Xuyên, biết ngay tên tiểu tử này không dễ đối phó như vậy, cũng nhìn thấy ánh mắt cố tình liếc qua người Độc Cô Dung của Dương Bách Xuyên, ông ta biết lời giải thích mà đối phương thật sự muốn là gì.
"Được, ta đồng ý, nhưng từ nay về sau Dương đạo hữu có thể bỏ qua cho gia tộc Độc Cô không?" Độc Cô Ảnh hỏi Dương Bách Xuyên.
"Bỏ qua hay không đều phụ thuộc vào gia tộc Độc Cô các người, từ trước tới nay ta chưa bao giờ trêu chọc gia tộc Độc Cô, nhưng mấy người lại khiêu khích ta, hơn nữa còn đuổi tận giết cùng, lão già, ông nói xem?"
Dương Bach Xuyen am trầm trả lời vấn đề của Độc Cô Ảnh.
Trong lòng Độc Cô Ảnh thầm than: "Bỏ đi ~"
Cuộc trò chuyện của hai người giống như đố chữ, gia chủ Độc Cô Dung và tứ đại tộc lão không thể hiểu nổi.
Chỉ có Dương Bách Xuyên và Độc Cô Ảnh mới rõ bọn họ đang nói gì.
Độc Cô Ảnh biết Dương Bách Xuyên muốn Độc Cô Dung chết, suy cho cùng thì ông ta chính là tên đầu sỏ hạ lệnh giết Dương Bách Xuyên, chỉ khi Độc Cô Dung chết thì Dương Bách Xuyên mới nguôi giận.
Với Độc Cô Ánh mà nói, ông ta là lão tổ của gia tộc Độc Cô, Độc Cô Dung cũng chỉ xem là thế hệ thứ tư.
Chết một Độc Cô Dung cũng chẳng sao, cùng lắm đổi gia chủ khác là được, không ảnh hưởng tới căn cơ của gia tộc.
Nghĩ vậy, Độc Cô Anh nhìn Dương Bách Xuyên rồi nói: "Hy vọng Dương đạo hữu sẽ tuân thủ hứa hẹn, sau ngày hôm nay, gia tộc Độc Cô sẽ tránh xa Càn Khôn Tiên Vương, lão phu sẽ lập tổ huấn, con cháu gia tộc sẽ không bao giờ là kẻ thù của ngươi."
"Vậy là tốt nhất, ta cũng đồng ý với ông, từ hôm nay trở đi, gia tộc Độc Cô không xâm phạm Vân Môn thì Dương Bách Xuyên ta cũng sẽ không gây bất cứ phiền phức nào cho các người." Dương Bách Xuyên nói.
Độc Cô Ảnh trầm giọng: "Được, một lời đã định."
Nói xong, ánh mắt ông ta lóe lên.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ hết hồn, hắn chỉ thấy cơ thể Độc Cô Ánh lóe lên một vầng sáng trắng, sau đó biến mất hoàn toàn một cách im hơi lặng tiếng, ngay cả dao động pháp lực cũng không hề có, tan biến sạch sẽ.
Cùng lúc, Dương Bách Xuyên cảm nhận được tuyết miêu vụt lên chắn trước mặt hắn.