Trong phòng giam âm u ẩm ướt, Nhiếp Hồn lão tổ chi chít vết thương, hai mắt tràn đầy sự tuyệt vọng. lão ta nhớ lại cuộc đời đầu bi kịch của mình.
Lúc nhập môn rất nhấp nhô, khó khăn lắm mới vào được tông môn bái được một sư phụ, kết quả hôm sau sư phụ đã chết. Từ đó về sau một mình tu luyện, gập ghềnh mãi mới thành tiên.
Sau đó đi theo sư thúc sư môn vào động Thủy Tinh, đạt được công pháp của sư thúc trước khi chết, tiếp đó tu luyện Nhiếp Hồn Đại Pháp, có được hai con rối Á Thánh. Cứ tưởng từ nay về sau sẽ xưng vương xưng bá, ai ngờ vừa tu luyện thành công, lần đầu rời núi thì gặp phải Dương Bách Xuyên, kết quả ...
Cuối cung tro thanh no boc của Dương Bach Xuyen, nhưng Dương Bách Xuyên đối đãi với lão ta cũng không tệ, rất tin tưởng lão ta, giao cho lão ta rất nhiều tiên thạch cực phẩm để lên kế hoạch xây dựng Vân Môn.
Cũng do ngày đó lão ta khoe khoang, bại lộ tài phú, và bi kịch đã đến, đụng phải tên sát tinh Đoạn Can Hổ Khiếu rồi bị nhốt ở đây, bị tra tấn dã man muốn lão ta giao ra Nhiếp Hồn Đại Pháp.
Nếu không phải biển ý thức của lão ta có cấm chế thì đã bị giết từ lâu rồi.
Bị giam giữ suốt mười mấy năm, ở trong nhà giam không thấy ánh mặt trời này, Nhiếp Hồn lão tổ cảm thấy mình sắp không kiên trì nổi nữa.
Bởi vì pháp lực của lão ta đã cạn kiệt, tiên hồn bị phong ấn, bây giờ đang trong trạng thái nửa phế, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không cần tra tấn thêm nữa, lão ta cũng sắp nghẻo.
Đang nghĩ ngợi thì Nhiếp Hồn lão tổ nghe thấy tiếng gọi:
“Lão Ốc."
Một âm thanh rất quen thuộc.
Giống như chủ nhân Dương Bách Xuyên.
Ngay sau đó lão ta lại nghe thấy một tiếng gọi:
"Lão Őc."
Một bóng hình xuất hiện trước nhà giam.
Đầu bạc, ngũ quan xuất chúng, hai mắt có thần sáng ngời, phía sau là một nữ tử mặc chiến giáp màu đỏ thắm.
Đây không phải Dương Bách Xuyên thì là ai?
Ngây người một lúc, Nhiếp Hồn lão tổ không nhịn được khóc òa lên: "Chủ nhân ... Ta cho rằng sẽ không còn được gặp lại ngài nữa ... Hu hu ... "
Dương Bách Xuyên dùng thần thức kiểm tra lão Ốc thì phát hiện xương cốt gần như gãy hết. Hắn ngẩn người, quá độc ác, hiển nhiên Nhiếp Hồn lão tổ đã bị tra tấn rất dã man.
Cũng may tuy đạo nguyên và tiên hồn bị phong ấn nhưng không bị phế bỏ.
Hai mắt Dương Bách Xuyên toát lên sát khí, hít sâu nói: "Lão Ốc, ngươi chịu khổ rồi."
Nghe thấy câu này, trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Âm."
Dương Bách Xuyên ra tay phá hủy cấm chế của nhà giam, đá văng cửa tù rồi đi vào.
"Chủ nhân." Nhiếp Hồn lão tổ muốn đứng dậy nhưng không đứng nổi.
"Đừng nhuc nhích, để ta chữa thưong trước đã, ha mồm." Dương Bách Xuyên lấy ra ba giọt nước Sinh Mệnh cho Nhiếp Hồn lão tổ ăn vào.
Ba giọt nước Sinh Mệnh nổ tung trong cơ thể Nhiếp Hồn lão tổ, một nguồn năng lượng to lớn bùng nổ khiến Nhiếp Hồn lão tổ phát ra tiếng hét dài.
Nếu không phải Dương Bách Xuyên dùng pháp lực dẫn đường thì chỉ sợ lão ta đã bị nổ tan xác.
Tiên thể của Nhiếp Hồn lão tổ gần như muốn đúc lại, cũng may đây là tác dụng chính của nước Sinh Mệnh.
Hắn đặt một tay lên người Nhiếp Hồn lão tổ, lực lượng Thần đạo tiến vào trong cơ thể lão ta, đánh sâu vào phong ấn đạo nguyên và tiên hồn trong cơ thể Nhiếp Hồn lão tổ: “Vận chuyển công pháp, ta giúp ngươi chữa trị vết thương."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!