Hai tiểu tiên nữ bên ngoài nghe thấy tiếng gọi của Dương Bách Xuyên thì vội vàng xóa bỏ cấm chế, đẩy cửa đi vào.
"Tiên sinh."
Hai nàng đi vào hành lễ.
Dương Bách Xuyên: "Không cần khách sáo, mấy ngày nay Đoạn Càn Đại Lực và Đoạn Càn Hổ Khiếu có đến hay không?"
Tiểu Thanh: "Hôm qua thị vệ trưởng Đoạn Càn Đại Lực có đến, chẳng qua chúng ta nói tiên sinh đang luyện đan không cho phép có người làm phiền, cho nên Đoạn Càn Đại Lực không nói gì rồi rời đi. Bên Đoạn Càn Hổ Khiếu thì chưa thấy gì."
"Tiên sinh luyện chế được đan dược rồi?" Tiểu Bạch lên tiếng hỏi. Nàng vô cùng hy vọng vị tiên sinh này có thể thành công, cứu được nương nương nhà bọn họ, sau đó dẫn bọn họ rời khỏi bể khổ này.
Từ trực giác thiên phú của Tiểu Bạch, nàng cảm thấy hình như Dương Bách Xuyên đã thành công nên mới hỏi vậy.
Dương Bách Xuyên cười nói: "Theo trực giác của ngươi thì ta luyện chế thành công hay không?”
“Tất nhiên là thành công." Tiểu Bạch nói.
“Ha ha, Tiểu Bạch có tiền đồ. Không tệ, tiếp theo chỉ cần chờ tin tức thôi, sau đó ta sẽ bắt đầu phản kích. Nhiệm vụ của hai người các ngươi là gác cửa, đừng để người khác tiến vào. Trong một tháng luyện đan này, các ngươi cứ nói ta không thể bị người khác làm phiền, bọn họ sẽ tin tưởng, mấy chuyện khác thì không cần lo.
Dù sao đến lúc đó ta sẽ dẫn theo các ngươi đi, cùng đồng ý cứu nương nương của các ngươi ra ngoài. Đây là hai viên đan giải độc, các ngươi ăn vào đi, đề phòng không may." Nói xong, Dương Bách Xuyên lấy ra hai viên đan giải độc rồi đưa cho hai nàng.
Hai người liên tục nói cảm ơn, không chút do dự nuốt đan giải độc.
Ba người đang trò chuyện thì Dương Bách Xuyên cảm nhận được hơi thở của Tuyết Miêu, hắn đuổi hai người ra ngoài.
Chờ bọn họ rời khỏi, Tuyết Miêu nhỏ giọng kêu: "Meo ~"
Sau đó ánh sáng bạc lóe lên trong đại điện, Tuyết Miêu xuất hiện.
"Chủ nhân ~"
"Tuyết Miêu, ngươi tìm được chỗ giam giữ Nhiếp Hồn lão tổ chưa?" Dương Bách Xuyên vội hỏi.
Tuyết Miêu gật đầu: “Bẩm chủ nhân, tìm được rồi. Nhiếp Hồn lão tử bị nhốt ở nhà giam sau núi, ta đã trò chuyện với ông ta ... Theo lời ông ta thì Đoạn Càn Hổ Khiếu không giết ông ta vì muốn có được đại pháp Nhiếp Hồn để thao tác Hắc Giáp Á Thánh.
Nhung trong đau Nhiếp Hồn lao tổ có cam chế công pháp nên tạm thời Đoạn Càn Hổ Khiếu còn chưa có cách đoạt được công pháp. Nhiếp Hồn lão tổ lại bị tra tấn thảm thiết, tiên thạch cực phẩm còn bị Đoạn Càn Hổ Khiếu cướp hết."
Nghe xong Dương Bách Xuyên gật đầu, điều này nằm trong dự đoán của hắn: "Tu vi của Nhiếp Hồn lão tổ có bị phế bỏ không?"
Tuyết Miêu: “Không, chỉ bị phong ấn pháp lực, ăn đòn hiểm. Có lẽ Đoạn Càn Hổ Khiếu muốn Nhiếp Hồn lão tổ mang theo Hắc Giáp Á Thánh thần phục hắn ta nên chưa giết."
“Ừ, chịu chút khổ da thịt cũng xứng đáng, nếu lão già kia không khoe giàu thì sao sẽ bị Đoạn Càn Hổ Khiếu theo dõi? Để ông ta chịu chút đau khổ cũng tốt." Nói xong, Dương Bách Xuyên hỏi: "Vậy còn Lục Bằng Bân thì sao? Có phát hiện khác về sơn trang này không?"
Tuyết Miêu: “Có, Lục Bằng Bân bị bắt đến một nơi ở giữa sườn núi, dẫn theo người xây dựng cung điện, không sao hết, ta không tiếp xúc với ông ta. Ngoài ra ta còn phát hiện nước linh tuyền nóng trong sơn trang là thứ tốt, có tác dụng cho việc tăng tu vi, giống như những gì Đoạn Càn Hổ Khiếu từng nói. Người trấn thủ nơi đó là một Tiên Đế trung kỳ, là một Tiên Đế khác bên cạnh Đoạn Càn Hổ Khiếu.
Giữa sườn núi có một cấm chế cường đại, ta cảm nhận được một hơi thở khủng bố. Nếu đoán không sai thì chắc hẳn là Tiên Đế đại viên mãn trấn giữ ở đó, bảo vệ chỗ kết tinh thổ mộc. Ta sợ rút dây động thừng nên không dám xông vào."
"Ngươi làm rất đúng, nghe hai tiểu tiên nữa ngoài cửa nói sơn trang Hổ Khiếu có một cường giả Tiên Đế đại viên mãn trấn thủ, bình thường sẽ không ra mặt." Dương Bách Xuyên gật đầu nói.
Tuyết Miêu nói tiếp: “Ta còn phát hiện ra trong đại trận ở một sơn cốc trong núi có mấy trăm nữ tử tinh quái cỏ cây chăm sóc một hoa viên tràn đầy tiên khí, bên trong có một gốc hoa mẫu đơn vương ... "
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!