Dương Bách Xuyên không ngờ rằng "Mẫu Đơn” trong lời của hai tiểu tiên nữ lại chính là nương nương của các nàng.
Mẫu Đơn nương nương?
Nghe thì cũng thú vị, nhưng đối với các nàng, hắn lại càng thêm phần đồng cảm.
Lần này, nhìn hai tiểu tiên nữ quỳ xuống, Dương Bách Xuyên phất tay đỡ các nàng lên rồi nói: "Tại sao các ngươi lại tin chắc là ta có bản lĩnh cứu người, lại còn quỳ xuống cầu xin?"
Tiểu Bạch vẫn luôn im lặng nãy giờ lại nhẹ nhàng trả lời: "Trực giác~"
"Trực giác?" Dương Bách Xuyên thấy thú vị.
"Ừ, trực giác," Tiểu Bạch trả lời yếu ớt, không nói nhiều.
Lúc này, Tiểu Thanh lên tiếng: "Hồi bẩm chủ nhân, trực giác của Tiểu Bạch từ trước đến nay luôn rất chuẩn, bọn ta thuộc về dòng dõi tinh linh thảo mộc, trời sinh cảm giác nhạy bén hơn Nhân tộc, Tiểu Bạch còn có thiên phú dị bẩm. Thay vì gọi là trực giác, chi bằng gọi đó là một loại thiên phú. Tiểu Bạch nói trực giác của nàng ta cảm nhận được rằng ngài rất mạnh, cho nên bọn ta mới cầu xin ngài giúp đỡ, vậy thì có một tia hy vọng cứu được nương nương cũng tốt. Hơn nữa, Tiểu Bạch còn nói là trong trực giác của nàng ta, ngài ... đã động sát ý với Đoàn Can Hổ Khiếu ít nhất ba lần trước đó, cho nên bọn ta tin tưởng ngài."
Lúc này, Dương Bách Xuyên cảm thấy lạnh sống lưng, quả thật hắn đã động sát ý với Đoàn Can Hổ Khiếu ba lần, hắn luôn tự tin là mình che giấu rất kỹ, ngay cả Đoàn Can Hổ Khiếu và các Tiên Đế bên cạnh hắn cũng không phát hiện ra. Vậy mà một tiểu yêu nữ như Tiểu Bạch lại nhận ra chỉ bằng trực giác?
Đúng là thiên phú dị bẩm.
Lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn hai tiểu tiên nữ với cái nhìn khác, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân: Ở Tiên Giới, bất cứ lúc nào cũng không được khinh địch hay xem thường bất kỳ sinh linh nào, bất kể tu vi ra sao. Nếu không, có lúc có thể chết mà chẳng biết mình chết như thế nào.
May mắn là hai tiểu tiên nữ này bị Đoàn Can Hổ Khiếu bắt đến, cùng chung kẻ thù với hắn, nếu như hai người bọn họ đứng cùng phe với Đoàn Can Hổ Khiếu, rồi tiết lộ sát ý trong lòng hắn cho Đoàn Can Hổ Khiếu biết thì có lẽ trận chiến đã bùng nổ từ lâu rồi. Thậm chí, nếu Đoàn Can Hổ Khiếu là kẻ hiểm độc, quay ngược lại hãm hại hắn thì hắn cũng không tài nào nhận ra được.
Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, nhìn hai tiểu tiên nữ và nói: "Hai người các ngươi đánh cược đúng rồi, thật ra lần này ta đến chính là để giết Đoàn Can Hổ Khiếu, hắn ta đã giết một người hầu của ta, còn bắt thêm một người khác của ta, ta đen đay để tính sổ với Đoan Can Hổ Khiếu. Chỉ là trước khi cứu được thuộc hạ của ta, ta không thể hành động thiếu suy nghĩ."
"Nếu đã đến rồi, lại còn có được chút tín nhiệm từ Đoàn Can Hổ Khiếu, ta sẽ chơi đùa với hắn ta một chút, nếu không, chẳng phải là phụ lòng Đoàn Can Hổ Khiếu hắn rồi sao. Ha ha~"
Lúc này, Dương mỗ cười lạnh leo khiến hai tiểu tiên nữ run lên.
Sau đó, Dương mỗ tiếp tục nói: “Nói về nương nương của các ngươi đi, bà ấy đang ở đâu? Hiện tại tình hình ra sao, cần làm gì để cứu được, ta sẽ giúp các ngưʼơi.”
Hai tiểu tiên nữ mừng rỡ, Tiểu Thanh vội vàng nói: "Thưa chủ nhân, nương nương nhà ta hiện vẫn trong hình dạng bản thể cây mẫu đơn, bị Đoàn Can Hổ Khiếu giam giữ ở hậu sơn của sơn trang. Nhưng bà ấy không chịu khổ, mỗi ngày đều có các tỷ muội cùng bị bắt chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa, Đoàn Can Hổ Khiếu còn bố trí một đại trận ngưng tụ tiên nguyên cho nương nương ... "
"Khoan đã? Nghe ngươi nói như thế, nương nương nhà các ngươi đâu cần nghĩ cách cứu ra, rõ ràng là đang hưởng phúc mà!" Dương Bách Xuyên không nhịn được ngắt lời Tiểu Thanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!