"Hô hô ~ Sảng khoái, thật ra ban đầu tỷ tỷ chỉ cần ngươi dùng lực Thần đạo chữa trị vết thương trên bản thể của ta, việc này không thể hoàn thành trong một hai lần được, điểm quan trọng là chờ ngươi trở trên cường đại, ta cần nguyên thần của ngươi hỗ trợ."
"Lần này ngươi chỉ cần đưa lực Thần đạo vào vết thương của ta là được, đúng rồi, chính là chỗ trên ngọn bị sét đánh trúng, ngươi đặt bàn tay lên đó rồi đưa lực Thần đạo vào đó." Cây liễu già nói ra mục đích của mình.
Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn lên, chính là chỗ lần ầu tiên hắn nhìn thấy cây liễu già bị sét đánh, bây giờ nghĩ lại cũng không phải đơn giản là bị sét đánh, nếu chỉ đơn thuần là sét đánh, với bản lĩnh của cây liễu già, e rằng đã sớm giải quyết xong rồi, cần gì hắn giúp? Tự bà ấy có thể giải quyết được.
Nhưng mà hắn đã đồng ý với cây liễu già, dù thế nào cũng sẽ thực hiện lời hứa, cho dù mệt chết cũng sẽ giúp cây liễu già, hơn nữa lúc đầu cây liễu già đã nói, chỉ cần lực Thần đạo của hắn, sau này chờ tu vi của hắn cao hơn, quan trọng là cần sự hỗ trợ từ nguyên thần của hắn.
Nghĩ đến việc bây giờ chỉ cần dùng lực Thần đạo hỗ trợ, cũng không quá khó.
Sau đó Dương Bách Xuyên nhảy lên, đến chỗ cây liễu già chỉ định.
Hắn thật sự nhìn thấy chỗ bị sét đánh, nơi đó bị cháy đen, xung quanh còn được bao bọc bởi những luồng khí màu xám xịt, Dương Bách Xuyên nghĩ có lẽ thương thế của cây liễu già chính là những luồng khí xám xịt này chăng?
Trong cảm giác của hắn, hắn cảm nhận được khí tức chết chóc, có chút nguy hiểm.
Lúc này chỉ nghe cây liễu già nói: "Nhìn thấy chưa, những luồng khí xám xịt đó, là nguyên nhân chính ngan cản tỷ tỷ đây khôi phục Niết Bàn, đó là tử khí Đại Đạo, sinh linh bình thường vốn không chịu nổi, bây giờ ngươi nhìn thấy chỉ lớn bằng bàn tay, trước kia cơ bản là bao phủ toàn bộ bản thể của tỷ tỷ, tỷ tỷ đây hao phí cả triệu năm mới tiêu trừ được đến nhỏ như vậy."
"Nhưng trong khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy, sức lực của tỷ tỷ cũng gần như cạn kiệt, nên mới phải tìm người giúp đỡ. Sư phụ ngươi, cái tên nhóc Vân Thiên Tà kia, sau khi quay lại tìm ta, đã lấy đi ba chiếc lá bản mệnh, nói là để đi đánh nhau. Hắn ta hứa rằng để báo đáp, sẽ tìm cho ta một người kế thừa Thần Đạo, không ngờ lại chính là thang nhóc nhà ngươi, ha ha ~"
Nghe vậy, Dương Bách Xuyên trợn mắt: "Biết ngay là lão già chết tiệt đó gài bẫy mình mà! Mà này, mấy cái lá của bà cho ta vài cái được không?"
Trước đó cả cây liễu già và nhị sư huynh đều từng nhắc đến lá của cây liễu già nhiều lần. Trong lời kể của họ, lá cây của cây liễu già lại là thứ mà lão già chết tiệt kia dùng để đánh nhau, hắn nghĩ chắc chắn là bảo bối lợi hại gì đó.
Hơn nữa, trước đó cây liễu già còn tự nói đó là lá bản mệnh, mỗi chiếc lá mọc ra đều phải mất rất rất lâu, chắc chắn là bảo vật chí cao.
E rang con mạnh hon cả la Tử Van Ngũ Lôi của hắn nữa không chừng ~
Vì vậy, Dương Bách Xuyên mặt dày thẳng thừng hỏi xin.
Nhưng mà ...
Ngay sau đó, cây liễu già dứt khoát từ chối: "Đừng có mơ! Tổng cộng có chín lá bản mệnh, sư phụ ngươi đã lấy mất ba, sáu lá còn lại là mạng sống của tỷ tỷ đây, thằng nhóc ngươi đừng có hòng!"
"Keo kiệt!" Dương Bách Xuyên lầm bầm. Hắn biết cây liễu già sẽ không cho, chỉ là thử hỏi thôi, nào ngờ phản ứng lại kịch liệt hơn hắn tưởng.
Thôi thì bỏ đi vậy!
Tuy nhiên, trong lòng Dương Bách Xuyên lại đang tính toán, sau này phải tìm cơ hội hái trộm một hai lá mới được, lá của cây liễu già chắc chắn là bảo bối.
"Thôi được rồi, bắt đầu đi. Ngươi chỉ cần đưa pháp lực vào chỗ có tử khí, còn lại cứ để tỷ tỷ lo." Cây liễu già thúc giục.
Dương Bách Xuyên gật đầu, lập tức đặt một tay lên chỗ bị sét đánh trên thân cây liễu già, vận chuyển pháp lực, lực Thần đạo lập tức được đưa vào.
Pháp lực đi vào bản thể của cây liễu già, Dương Bách Xuyên cảm nhận được một luồng sức mạnh cuồn cuộn dâng lên, hội tụ về phía tử khí xám xịt. Trên ngọn cây liễu già có một nhánh liễu nhỏ tỏa ra ánh sáng bảy màu nhàn nhạt, hắn biết đó là cây liễu già đang phát lực ...
Ban đầu, Dương Bách Xuyên không cảm thấy gì, chỉ là đưa pháp lực vào cây liễu già không khó khăn hay khó chịu gì. Thế nhưng, theo thời gian, hắn bắt đầu thấy không ổn, cảm giác mệt mỏi dần xuất hiện ...
Thời gian thấm thoắt trôi qua hơn một tháng, mồ hôi nhễ nhại trên trán, Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi: "Tiền bối, xong chưa vậy? Ta sắp không chịu nổi nữa rồi!"
"Cố gắng lên, mới được một nửa thôi, ngươi mà bỏ cuộc thì công cốc hết đấy ... " Giọng cây liễu già vang lên. Dương Bách Xuyên nghe ra được cả giọng nói của cây liễu già cũng có chút run rẩy, chắc hẳn cũng đã tốn rất nhiều sức.
Nếu không nghe thấy giọng run rẩy của cây liễu già, chắc chắn Dương Bách Xuyên đã dừng lại rồi. Nhưng hắn cũng biết, một khi dừng lại thì sẽ uổng phí toàn bộ công sức.
Khế ước giữa hắn và cây liễu già là giúp giải quyết vấn đề, vậy nên dù có mệt chết cũng phải hóa giải hết tử khí trên cây liễu già. Giờ phút này, dù có kiệt sức cũng phải kiên trì.
Ngày qua ngày ...
Dương Bách Xuyên từ mệt mỏi đến cả ngươi đều run rẩy, pháp lực trong cơ thể gần như cạn kiệt, sắp kiệt quệ, chỉ còn có thể dựa vào ý chí ngoan cường mà chống đỡ.
Cả người han ướt đẫm mồ hôi, trông như vừa được vớt từ dưới nước lên.
Rồi một ngày, cuối cùng cũng có biến đổi.
Hào quang bảy màu trên cây liễu già bỗng rực sáng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!