“Mẹ kiếp, muốn chém muốn giết thì tùy, tiểu gia đây sẽ không làm tiểu thiếp của bà, thứ ta không thiếu nhất chính là nữ nhân, khốn kiếp ~"
Dương Bách Xuyên vừa chửi ầm lên vừa bò từ dưới đất dậy, hắn liều mạng với bà ta luôn, đánh không lại thì dùng sức mạnh của thần điện Càn Khôn, cá chết lưới rách, hắn không muốn bị một cây liễu già giày xéo.
“Hahaha ... "
Ngay sau đó, cây liễu phát ra tiếng cười khanh khách.
Đối phương lên tiếng: "Tiểu tử, ngươi cũng không tin tỷ tỷ, bây giờ ta đã suy tàn như vậy, hóa hình thôi cũng khó, sao có thể để ngươi làm tiểu thiếp?
Hơn nữa, những gì ta nói lúc trước chỉ là hù dọa vị huynh đệ kia của ngươi thôi, ai bảo hắn cổ hủ, nghiêm khắc nhàm chán, rất vô vị. Tỷ tỷ ở nơi này quá cô đơn, một mình lẻ loi suốt bao nhiêu năm tháng, thật sự ta chỉ muốn có người nói chuyện cùng mà thôi, ai bảo ngươi làm tiểu thiếp? Nếu có làm thì cũng là tỷ tỷ làm tiểu thiếp cho ngươi mới đúng."
Dương Bách Xuyên nghe cây liễu nói vậy thì sửng sốt, không biết thật hay giả nhưng nghe đối phương không có ý kia, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm.
Nhưng ...
Nhưng cây liễu này rất quái dị, hắn vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Dương Bách Xuyên lẩm bẩm: "Ai mà biết ngươi nói thật hay giả? Còn nữa ... Ngươi là nam hay nữ?" Hắn nhớ tới cuộc trò chuyện giữa cây liễu và Nhị sư huynh, rõ ràng là tiếng của một ông già, nhưng bây giờ lại là giọng ngự tỷ, thật sự không hiểu, liệu có phải biến thái không.
“Hahaha, đã nói rồi, trước kia ta chỉ đùa vị huynh đệ kia của ngươi mà thôi, mặc dù tỷ tỷ là thụ linh nhưng mang thuộc tính âm, đương nhiên là nữ.
Nói thật ta có quen biết với sư phụ Vân Thiên Tà của ngươi, năm đó nợ ân tình nên ông ấy muốn xin ba chiếc lá bản mệnh của ta để đi đánh nhau, chính là do sư huynh kia của ngươi tới lấy, tỷ tỷ cô độc quá lâu, muốn hắn ở đây nói chuyện với tỷ nhưng hắn ta quá nhàm chán, lấy xong lá thì chạy mất, cho nên tỷ tỷ mới cố ý dọa hắn, giữ hắn làm tiểu thiếp chỉ là nói suông thôi, đừng xem là thật ... "
Nghe cây liễu nói vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng dễ chịu hơn, nhưng hắn không tin hoàn toàn.
Dương Bách Xuyên nói: "Nếu đã vậy, tiểu bối xin cáo từ." Dương Bách Xuyên thử thăm dò.
Kết quả, sáu cành cây đầy màu sắc xuất hiện trước mặt hắn, chúng bắt đầu lắc lư, giọng nói của cây liễu già cũng trở nên nguy hiểm: "Haha, ý ngươi là gì, sư phụ ngươi lấy đi ba chiếc lá bản mệnh của ta, ngươi có biết ba chiếc lá kia cần tích lũy mấy chục vạn năm không, ông ta cũng đồng ý rồi, để đệ tử tới đây nói chuyện với tỷ tỷ, nếu nhị sư huynh của ngươi đã để ngươi lại thì ngươi phải ở đây nói chuyện với ta ít nhất tám nghìn năm mới được."
Dương Bách Xuyên lại muốn chửi thề, nhưng sau khi nhìn cành liễu trước mặt thì lại từ bỏ, uy hiếp trắng trợn như vậy, hắn không dám, có lẽ cây liễu này đã rất lâu rồi không tiếp xúc với bất kỳ sinh linh nào, quả thật là biến thái.
Nhưng Dương Bách Xuyên cho rằng lý do này quá gượng ép, hoặc là cây liễu cô đơn tịch mịch muốn tìm người nói chuyện, lão đầu đồng ý để đồ đệ tới là thật, nhưng hắn chắc chắn đây không phải lý do xác thực, cũng không phải toàn bộ.
Dương Bách Xuyên lên tiếng: "Nói thật, ta muốn thành lập tông môn ở đây, yên tâm trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi nơi này, nhưng ngươi cũng không thể để ta một tấc cũng không rời được đúng không, ta còn có việc phải làm, ngươi nói cho ta biết, giữ ta lại rốt cuộc để làm gì?
Đừng có nói là tìm người nói chuyện, mấy lời lừa gạt này đến quỷ cũng không tin, ngươi ... ngươi đừng có ép ta ... ta cùng lắm là cá chết lưới rách, tiểu gia đây không phải người dễ chọc."
Dương Bách Xuyên đe dọa, hắn không có thời gian ở đây để trò chuyện hàng ngày với cây liễu, hơn nữa hắn tin chắc chắn lão đầu và cây liễu đã có giao dịch không để cho người khác biết, không thể đơn giản là ba chiếc lá bản mệnh như vậy được, có lẽ lá của cây liễu đáng giá, nhưng cũng có thể đưa ra yêu cầu như vậy được, hơn nữa lúc này vẫn còn sáu chiếc lá!