Khẽ động thần thức, Dương Bách Xuyên trực tiếp tới cạnh Tuyết Hương, hắn phát hiện Tuyết Hương vẫn đang tu luyện bế quan nên không làm phiền tới nàng, sau khi bị ý thức Ma thần đánh trọng thương ở động băng, Dương Bách Xuyên đã đưa nàng vào không gian Càn Khôn để bế quan trị thương, xem ra nàng đã tiến vào trong trạng thái tu luyện sâu.
Vậy cũng tốt, đợi sau khi nàng xuất quan thì tu vi sẽ tăng mạnh, thật ra ở trận chiến lần trước mặc dù nguy hiểm, nhưng cũng giúp ích rất lớn cho việc tu luyện.
Dương Bách Xuyên đặt trứng Côn Bằng bên cạnh Tuyết Hương, khoảng thời gian này cũng không rót pháp lực vào trong trứng Côn Bằng, dù sao thì Tuyết Hương cũng đang bế quan, ở lại cùng nàng làm bạn đồng hành còn có thể tìm thời gian để truyền năng lượng vào quả trứng Côn Bằng.
Trước khi đi han để lại mot nghìn tiên thạch cực phẩm bên cạnh Tuyết Hương, hi vọng lúc tu luyện nàng có thể dùng đến.
Sau đó, Dương Bách Xuyên tới chỗ Mông Điềm đang bế quan, ba nghìn đại quân quỷ tiên đã tổn thất hơn nửa, bây giờ chỉ còn lại hơn một nghìn, Dương Bách Xuyên không hi vọng bọn họ phải đi mạo hiểm nữa.
Mông Điềm cung đang tu luyện, nhưng sau khi Dương Bách Xuyên xuất hiện, ông lập tức cảm nhận được nên đi tới.
"Bái kiến sư tôn ~" Mông Điềm quy củ hành lễ.
"Đứng dậy đi, sau này không cần phải câu nệ như vậy." Dương Bách Xuyên không phải kiểu người như nhị sư huynh, hắn không quan trọng phần lễ tiết lắm, cũng không muốn đệ tử của mình hơi chút là quỳ xuống.
"Vâng, sư tôn." Trước kia Mông Điềm là quân nhân, ngoài miệng đồng ý nhưng vẫn nề nếp như cũ.
Dương Bach Xuyen cũng tuy ông, nhìn thoang qua tu vi của Mông Điềm cũng không tệ, đã tới Hỗn Nguyên hậu kỳ, sắp đột phá đại viên mãn, có thể thấy ông ấy rất nỗ lực, tư chất cũng tốt.
Dương Bách Xuyên và Mông Điềm nói chuyen với nhau, chỉ điểm vài chỗ tu luyện, hắn để lại cho ông ta hai nghìn tiên thạch cực phẩm rồi dặn dò: "Đưa cho đội quân quỷ tiên mỗi người một viên, nhiều thì bọn họ sẽ không tiêu hóa hết được, số còn lại ông giữ để tu luyện, tạm thời mọi người chứ ở trong không gian Càn Khôn này tu luyện đi, đợi sau khi đại trận Vân Môn được bày bố thành công thì ra ngoài.”
"Đệ tử tuân lệnh sư tôn." Mông Điềm nhận lấy tiên thạch.
“Được rồi, tiếp tục đi." Dương Bách Xuyên phất tay rồi biến mất tại chỗ.
"Cung tiễn sư tôn." Mông Điềm vẫn quy củ hành lễ.
Dương Bách Xuyên thở dài đi tới chỗ tuyết miêu, hắn vẫn không quen được cách xưng hô của Mông Điềm, người đệ tử này quá phép tắc.
"Meo ~ Chủ nhân!"
Tuyết miêu đang ngủ gật lập tức cảnh giác, phát hiện ra Dương Bách Xuyên thì kêu lên một tiếng.
"Cảnh giác cao đấy, xem ra ngươi khôi phục không tệ." Dương Bách Xuyên cười đi tới cạnh tuyết miêu, lần này đánh với Bắc Minh Ma đế và chín thuộc hạ của hắn ta một trận, tuyết miêu đã góp không ít công sức, thi triển ra thiên phú hiếm thấy, nếu đối phương không đông người mà chỉ một đấu một thì cho dù là Ma đế hậu kỳ nàng cũng đánh được.
Vậy nên tuyết miêu rất quan trọng, hắn nhớ tới chồn nhi.
"Vết thương khôi phục thế nào rồi?" Dương Bách Xuyên hỏi.
“Đã khôi phục hoàn toàn, đa tạ chủ nhân quan tâm." Tuyết Miêu mang giọng của một cô gái trẻ, nghe rất đặc biệt, nhưng vẫn còn vẻ lạnh lùng.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy nàng lại nhớ tới chồn nhi, hình thể của hai người gần giống nhau, hắn muốn nói một câu 'nhảy lên bả vai hắn đi', nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, dù sao thì hắn cưỡng ép thuần phục tuyết miêu, nếu nói trong lòng hai người không có khoảng cách thì là giả.
Từ từ làm quen vậy ~
"Nếu đã khôi phục rồi thì theo ta ra ngoài ~"
“Rõ, chủ nhân."
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên mang theo tuyết miêu quay trở về gian phòng, hắn biết mình không nên ở đây quá lâu, nhị sư huynh chắc còn đang đợi hắn, có lẽ đại trận cũng sắp hoàn thành rồi.
Dương Bách Xuyên đi ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!