Bị đóng băng chỉ trong nháy mắt, đây là điều Dương Bách Xuyên chưa bao giờ nghĩ tới, hắn không ngờ sau khi thạch Thủy Tinh vỡ ra, lực lượng bộc phát sẽ mãnh liệt như vậy, chưa kịp phản ứng đã bị đóng băng.
Đáng sợ hơn là, hắn phát hiện sức mạnh hàn băng cường đại đang chui vọt vào trong cơ thể, tiến thẳng tới Càn Khôn Đạo Nguyên, từ trong ra ngoài đều bị đông cứng.
Làm sao bây giờ?
May mà hắn vẫn còn ý thức.
Bên kia, chim Thần Ma đang kêu quang quác: "Ây ya, tiểu tử này ngươi làm cái gì vậy, sao đột nhiên làm mà không thương lượng với lão tử gì hết."
"Meo" Tuyết miêu cũng kêu lên: "Bây giờ phải làm sao, liệu chủ nhân có bị đông chết không?"
Chim Thần Ma nhìn tuyết miêu nói: "Bây giờ lão tử cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào bản thân hắn thôi, tên tiểu tử này không bàn bạc với ta, sao đột nhiên lại kích hoạt lực Hàn Băng bản nguyên.
Nhưng sức mạnh của Hàn Băng bản nguyên đã bị hắn hấp thu vào trong cơ thể, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, phải xem năng lực chịu đựng của hắn như thế nào? Chỉ cần thân thể chịu được thì sẽ không sao, chắc là ổn thôi, đừng lo lắng."
"Chỉ mong ngươi không lừa dối chủ nhân." Đôi mắt màu bạc của tuyết miêu lóe lên, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chim Thần Ma lại bị câu nói này của tuyết miêu chọc giận.
Cái tật đê tiện nhất của con hàng này không bao giờ thay đổi.
"Haha, con mèo hoang như ngươi giả bộ khoan dung gì chứ? Nếu tên tiểu tử kia chết thì ngươi sẽ được tự do, không ai có thể khống chế ngươi nữa, ngươi chẳng mong quá còn gì." Chim Thần Ma nói.
Tuyết miêu như bị chim Thần Ma nói trúng tâm tư, hoặc giống như bị câu mèo hoang của chim Thần Ma chọc giận, nói trắng ra nó vẫn là một con mèo hoang, chẳng qua bởi vì có Hàn Băng bản nguyên nên mới xảy ra dị biến thay đổi vận mệnh.
Thật ra, sâu thắm từ tận đáy lòng, tuyết miêu tự ti vì có xuất thân không tốt.
Tuyết miêu gầm lên giận dữ: "Meo, ta xé rách cái miệng của ngươi, ta với chủ nhân tuyệt không hai lòng, meo meo."
Trong cơn giận dữ, tuyết miêu phát ra tiếng thét chói tai với chim Thần Ma, nhảy dựng lên vồ tới.
Nhưng chim Than Ma lại biết vỗ cánh bay.
Chim Thần Ma bay đi thoát khỏi sự tấn công của tuyết miêu, tính cách thối tha của quạ đen cũng bùng nổ.
"Haha, mèo hoang, gia đây không sợ ngươi, sao nào, bị ta đây nói trúng tim đen rồi, ngươi có muốn đánh cũng không đánh được." Chim Thần Ma vừa bay trên không trung vừa trêu ngươi tuyết miêu.
"Meo meo meo."
Tuyết miêu tức giận kêu to.
“Âm ầm ầm"
Khí hàn băng nồng đậm bộc phát từ móng vuốt bay về phía chim Thần Ma.
"Haha, tới đây tới đây mà đánh ta nè." Cái nết đanh đá của chim Thần Ma được phát huy tối đa.
Lúc này, tuyết miêu vô cùng tức giận, nó phun một ngụm sương trắng về phía quạ đen.
“Meo."
Tuyết miêu thét dài một tiếng rồi phun ra một ngụm sương trắng nồng đậm, sương trắng hóa thành diện tích lớn rồi lan rộng.
Chim Thần Ma kêu lên, lập tức trúng chiêu.
Nó rơi thẳng xuống đất, bị đóng băng ngay lập tức.
"Hừ, ta xem ngươi đắc ý." Tuyết miêu như một đại tướng quân thẳng ngay trong trận đầu, nó đi thẳng về phía chim Thần Ma.
Vừa rồi chim Thần Ma bay đi quả thật là không tấn công được, nhưng tuyết miêu cũng không phải kẻ ăn chay.
No phun ra một luồng suơng trắng rồi lan thanh mảng lớn, chim Thần Ma ngay lập tức bị cuốn vào đó và đông cứng thành tượng băng.
Tuy nhiên, điều mà tuyết miêu không nhìn thấy là vào lúc chim Thần Ma bị đóng băng, minh văn màu đỏ rực trên bộ lông sẫm màu của nó bắt đầu tỏa sáng.
Lúc này, khi tuyết miêu từng bước đi tới, phù văn đỏ rực trên người chim Thần Ma đang chuyển động một cách nhanh chóng.
Tuyết miêu lên tiếng: "Lần này ta không lột sạch lông của ngươi mới lạ."
"Rắc rắc."
Tuyết miêu vừa dứt lời, nó sắp tới cạnh chim Thần Ma, tượng băng kia kêu lên tiếng răng rắc, nứt vỡ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!