“Sinh Tử Phù ~"
Dương Bách Xuyên nắm bắt cơ hội, tay bấm pháp quyết đánh về phía tuyết miêu.
Ánh sáng lóe lên rồi biến mất trong cơ thể tuyết miêu.
Lúc này hắn mới thở phào một hơi.
Tuyết miêu quỷ dị, nếu không có thủ đoạn thì quả thật hắn chẳng thể nào đối phó được.
Vậy mới có thể đối mặt với tuyết miêu.
Hắn có lòng tin vào Sinh Tử Phù, bộ công pháp thần thông này nhằm vào thần hồn, ít nhất cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Sự quỷ dị của tuyết miêu là do thiên phú ẩn mình để dung nhập vào mọi môi trường, hơn nữa còn có khả năng đóng băng, nếu không phải có Bát Bộ Thiên Long Kinh, sợ là hắn cũng chẳng làm gì được.
Đúng là kỳ quái.
May mà vạn vật luôn có tương sinh tương khắc, long ngâm của Bát Bộ Thiên Long Kinh đã khiến tuyết miêu hiện hình, ghi chép trong ngọc giản của Hoa Minh Uyên là chính xác.
Phải nói là vận may của hắn không tệ.
Sau khi cột băng sương trắng đầu tiên bị phá vỡ là Hoa Minh Uyên, hơn nữa ma xui quỷ khiến hắn kính sợ người đã chết, khom lưng cúi chào, nếu không thì cũng chẳng lấy được ngọc giản.
Qua sự việc này, Dương Bách Xuyên cảm thấy tâm hồn mình phải luôn hướng thiện, tôn trọng vạn vật hay bất kỳ sự việc gì, cuối cùng chỉ có lợi mà không có hại.
Nghĩ mà xem, han không hành lễ với Hoa Minh Uyên thì có lẽ ngọc giản cũng sẽ không rơi xuống, hắn cũng chẳng biết điểm yếu của tuyết miêu là sợ tấn công bằng sóng âm.
Nếu không biết chuyện này, ngày hôm nay của Dương Bách Xuyên không đơn giản chỉ là hộc máu.
Số hắn quả thật là may mắn.
Giờ thì hay rồi, cuối cùng hắn cũng đưa được một đạo Sinh Tử Phù vào trong cơ thể tuyết miêu.
Chỉ cần có Sinh Tử Phù bên trong tuyết miêu, hắn sẽ bất khả chiến bại.
Quyền sống chết của tuyết miêu đã bị hắn khống chế.
Bản chất của việc thi triển Sinh Tử Phù Kinh là niệm chú để khơi gợi sức mạnh nguyên thần, nhằm vào thần hồn nhiều hơn.
Sau khi Sinh Tử Phù Kinh của hắn tiến vào cơ thể tuyết miêu thành công, nguyên thần hắn lập tức cảm ứng được hơi thở của tuyết miêu.
Lúc này, sau khi Bát Bộ Thiên Long vang lên, pháp lực hóa thành thiên long rồi tiêu tan.
Cơ thể của tuyết miêu cũng không run rẩy nữa, nhưng ngay sau đó tuyết miêu ngẩng đầu nhìn về phía Dương Bách Xuyên.
Một mèo một người cách nhau chưa đến ba mét.
Dương Bách Xuyên đã đưa Sinh Tử Phù vào trong cơ thể tuyết miêu, vậy nên hắn không hề sợ hãi.
Nhìn đôi mắt sáng bạc của tuyết miêu đang nhìn mình, Dương Bách Xuyên cũng trừng mắt liếc lại ...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!