Dương Bách Xuyên nghe Ma Thần Lạc Dương nói, hắn biết ma đầu này hận mình đến mức nào.
Nàng ta gọi tiểu sư thúc một cách chế giễu, Dương Bách Xuyên cũng có thể hiểu được lý do tại sao ma đầu này lại hận mình như vậy. Bởi vì lúc trước chính hắn đã cắt ngang quá trình dung hợp của nàng ta với Lạc Dương, đồng thời bị hắn trấn áp khắc văn Côn Băng trong thời gian dài.
Đường đường là Ma Thần mà lại bị hắn trấn áp uy hiếp, hận là chuyện đương nhiên.
Nhưng Dương Bách Xuyên cũng không thể để mặc ý niệm Ma Thần tai học Lạc Dương, tình hình này thì có vẻ ý thức Lạc Dương đã không áp chế được ma đầu.
Khi bước vao nơi chí am như động Thủy Tinh này thì đã để ma đầu chiếm ưu thế, hóa giải khắc văn Côn Băng, áp xuống ý thức Lạc Dương, chiếm thế chủ động.
Nhưng Dương Bách Xuyên sẽ không để nàng ta tiếp tục, hắn xuất hiện bên cạnh Tuyết Hương, hỏi: "Nàng sao rồi?"
"Ta vẫn chịu được." Tuyết Hương suy yếu nói. Nhưng Dương Bách Xuyên nhìn ra được nàng bị thương rất nặng.
"Đừng nói nữa, vao bình Can Khon điều trị đi." Noi xong hắn thu Tuyết Hương vào trong không gian.
Sau đó phất tay, một đóa Thanh Liên Tiên Hỏa bay lên người đại hán Hắc Giáp, đốt cháy ma khí trên người hắn ta.
Thanh Liên Tiên Hỏa là chí dương chí cương, ma khí chí âm, hai bên tương khắc.
"Chủ nhân, lão nô vô dụng không bao vệ được chủ mẫu." Nhiếp Hồn lão tổ
nói.
"Ngươi đã làm rất tốt rồi, vết thương sao rồi?" Dương Bách Xuyên giơ tay ý bảo Nhiếp Hồn lão tổ đừng tự trách.