“Không dễ dàng gì, ta không dám nhận đâu, sau này tiểu tử ngươi ít ăn hiếp lão tử thì ta đã thắp hương cảm tạ rồi. Ha ha, không ngờ con gà yếu như ngươi cũng biết lễ phép đấy ... "
Chim Thần Ma cười lớn đầy thích thú.
Sau khi được chim Thần Ma giảng giải một phen, trong lòng Dương Bách Xuyên loại bỏ tạp niệm, đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vừa đấu khẩu với chim Thần Ma trong đầu, hắn vừa tăng tốc bước chân mà không dừng lại, bên cạnh hắn là Đông Phương Thiết Nhân, còn Hồng Y thì đang lặng lẽ theo sát phía sau.
Khoảng ba ngày sau, cảm ứng của Dương Bách Xuyên với Sinh Tử Phù trong cơ thể Nhiếp Hồn lão tổ ngày càng rõ ràng hơn, hắn biết mình sắp tiếp cận được bọn họ ...
Cũng không biết rốt cuộc nơi này rộng lớn bao nhiêu, chỉ biết là hai người cảm thấy như mình luôn ở trong những ngọn nui bang, số lượng nui bang lớn nhỏ không đếm xuể. Nhưng tại một thời điểm nào đó, khi vượt qua một ngọn núi băng, cảm ứng đối với Sinh Tử Phù của Dương Bách Xuyên lại càng mạnh mẽ hơn.
"Xuyên tử, ngươi có cảm ứng được không?" Đông Phương Thiết Nhân cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của Dương Bách Xuyên.
“Ừ, có lẽ bọn họ ở phía trước không xa." Dương Bách Xuyên cố gắng kìm nén nỗi lo lắng trong lòng mà trả lời.
Hai người nhanh chân bước tới, nhưng phát hiện mình đã đi vào một thung lũng băng sơn.
Sở dĩ gọi là thung lũng là bởi vì hai bên là những ngọn núi băng khổng lồ, vả lại, con đường càng đi càng chật hẹp.
Nhưng bọn họ không nhìn thấy được điểm cuối, nhìn chung là đã đi vào giữa thung lũng.
Đi được khoảng trăm mét, bên tai Dương Bách Xuyên và Đông Phương Thiết Nhân bỗng nghe thấy tiếng nói truyền đến.
"Không ... không được ... "
Giọng nói này có chút quen thuộc.
Dưong Bach Xuyen nghe giong như giong của Nhiep Hồn lão tổ, hơn nữa nghe có vẻ rất hoảng loạn.
Hắn nhìn sang Đông Phương Thiết Nhân, Đông Phương cũng gật đầu, nói: "Ta cũng nghe giống giọng nói của Nhiếp Hồn lão tổ."
“Đi ~"
Dương Bách Xuyên tăng tốc bước chân, trong lòng lại đầy nghi hoặc.
Nếu that sự Nhiếp Hồn lão tổ phản bội hắn thì lẽ ra không thể có giọng điệu hoảng loạn như vậy. Hơn nữa, Nhiếp Hồn lão tổ đường đường có tu vi Tiên Vương đại viên mãn thì làm sao có thể thê thảm đến mức này?
Nghe giọng nói như thể lão ta đang cầu xin điều gì đó.
“Âm ... "
"A ~"
Tiếng hét thảm kèm theo tiếng động đánh nhau dữ dội truyền đến, lần này Dương Bách Xuyên nghe thấy rõ ràng, đó chính là tiếng hét đau đớn của Nhiếp Hồn lão tổ, cũng chính là Ốc Hữu Chí.
Quẹo qua một khúc cua, Dương Bách Xuyên và Đông Phương Thiết Nhân cuối cùng cũng nhìn thấy ...
Và khoảnh khắc ấy, Dương Bách Xuyên hiểu rõ mọi chuyện, hắn biết mình đã trách lầm Ốc Hữu Chí, cũng như hoàn toàn không tính đến tình huống quan trọng liên quan đen Lạc Dương.
Lúc này, cách họ khoảng năm mươi mét là một bãi đất trống trước cửa động băng lớn trong thung lũng.
Nhiếp Hồn lão tổ Ốc Hữu Chí cùng Hắc Giáp Khôi Lỗi, Tuyết Hương và Lạc Dương đều ở đó, đủ mặt mọi người nhưng là trong trạng thái đối đầu.
Chính xác hơn là Lạc Dương đang đối đầu với những người còn lại, hoặc nói đúng hơn là đang đánh Nhiếp Hồn lão tổ Ốc Hữu Chí tơi tả.
Tình cảnh trong sân lúc này là toàn thân Tuyết Hương đẫm máu, nửa người tựa vào cửa động băng, toàn thân khôi lỗi Hắc Giáp thì bị ma khí quấn lấy, liên tục giãy giụa, rõ ràng là bị ma khí trói buộc. Nhiếp Hồn lão tổ Ốc Hữu Chí thì phun máu, nửa quỳ trên mặt đất, trong tay cầm cây pháp trượng đầu lâu, ánh đỏ rực tỏa ra nguồn năng lượng mạnh mẽ đối đầu với Lạc Dương.
Nhìn qua, có vẻ như Nhiếp Hồn lão tổ đang cố gắng bảo vệ Tuyết Hương.
Còn về Lạc Dương, lúc này mái tóc dài của nàng ta đã hóa thành màu đỏ rực, tung bay phất phới giữa trời, còn liên tục tấn công Nhiếp Hồn lão tổ.
Lạc Duong đa hoa ma, hoac co the noi la y thuc Ma Than trong cơ the nang ta đã xuất hiện.
Trong tình huống này, Nhiếp Hồn lão tổ chỉ còn cách cắn răng chống đỡ.
Trong lòng Dương Bách Xuyên chợt hoang hốt, han nhận ra mình đã tính sai, đã quên mất rằng ý thức Ma Thần trong cơ thể Lạc Dương vẫn là một quả bom hẹn giờ. Khi hắn có mặt thì đương nhiên có thể canh chừng để trấn áp ý thức Ma Thần bất cứ luc nào, thậm chí han đã khắc minh văn Côn Bằng lên cơ thể Lạc Dương để trấn áp nàng ta.
Kể từ năm đo ý thức Ma Thần bị trấn áp, mọi chuyện vẫn xem như luôn yên ổn, những năm gần đây, mỗi khi Lạc Dương gặp nạn, ý thức Ma Thần không những không gây rối mà còn xuất hiện kịp thời để giúp đỡ Lạc Dương vượt qua nguy hiểm, thế cho nên hắn cũng dần buông lỏng cảnh giác đối với ý thức Ma Thần trong cơ thể Lạc Dương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!