Trong trận chiến, Uất Trì Thường Khoan cuối cùng cũng hoảng hốt, lúc này mới nhận ra bản thân mình đã lầm to rồi.
Hóa ra mọi thứ không như lão ta nghĩ. Chỉ trong chớp mắt, Uất Trì Thường Khoan cảm giác như đã bước vào một cái bẫy.
Lão ta nghĩ rằng mình có thể làm "ông lớn" trước mặt mọi người, tự cho mình là con meo lon, con nhung nguoi truoc mat nay chỉ la nhung con chuot nhỏ be, nhưng kết quả là khi thật sự đối đầu, lão ta mới hiểu ra sự thật không hề như thế.
Lần này, lão ta cảm thấy mình giống như mèo gặp phải hổ rồi!
Nhìn xung quanh có hàng ngàn con chim răng cưa đang bao vây tám người bọn họ, Uất Trì Thường Khoan đổ mồ hôi lạnh, chim răng cưa mang dòng máu hung thú, thử hỏi ai có thể khống chế được chúng?
Nhưng bây giờ sự thật đang bày ra trước mắt, tiểu tử tóc bạc kia có thể khống chế được chúng.
Cũng không phải Uất Trì Thường Khoan sợ lũ chim răng cưa này, mà là sợ người có khả năng khống chế được lũ chim răng cưa này.
Trong lòng Uất Trì Thường Khoan nảy sinh một dự cảm chẳng lành, hôm nay có lẽ sẽ gặp đại họa, nhưng đã không còn đường lui, đối phương đã bắt đầu công kích rồi.
Lúc này đã bị bao vây tứ phía, muốn trốn cũng không được, chỉ có cách liều mạng đối đầu.
Người cầm pháp trượng đầu lâu trong tay đứng đối diện, bên cạnh là một gã đại hán mặc giáp đen, nhưng khi đối phương vung cây pháp trượng lên, khí tức xung quanh lão ta lập tức lập tức thay đổi, rõ ràng đây cũng không phải là một gã tiên vương tầm thường.
Còn nam tử tóc bạc từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt thong dong, như thể mọi thứ đều nam trong sự kiểm soát của hắn, sự điềm tĩnh này thật phi lý.
Khi nhớ lại lời nói vừa rồi của lão già cầm pháp trượng đầu lâu gọi nam tử kia là Tiên Quân Càn Khôn gì đó, Uất Trì Thường Khoan cảm thấy lòng nặng trĩu.
Khoảng thời gian trước, dị tượng trời đất từng đã làm chấn động toàn bộ Tiên Giới, danh hiệu Tiên Quân Càn Khôn được Thiên Đạo chiêu cáo, tất nhiên lão ta cũng biết đến.
Thế nhưng lão ta chưa từng nghĩ đến người đó là ai?
Không ngờ bây giờ mình lại đối đầu trực tiếp với nhân vật này.
Qua lời lão già cấp pháp trượng đầu lâu trong tay nói thì hình như Tiên Quân Càn Khôn chính là chàng trai tóc bạc kia, hơn nữa lão ta còn gọi hắn là "chủ nhân".
Một Tiên Vương đại viên mãn lại gọi một Tiên Quân là chủ nhân ...
Điều này nói lên điều gì?
Tiên Quân có thể làm chủ nhân của một Tiên Vương, chỉ có hai khả năng:
Một là Tiên quân này có hậu thuẫn sâu không thể tưởng.
Hai là Tiên quân này không phải Tiên Quân tầm thường, mà là người đặc biệt có thủ đoạn và bản lĩnh vượt trội.
Theo suy đoán của Uất Trì Thường Khoan, rõ ràng thanh niên tóc bạc thuộc về khả năng thứ hai.
Phong hào Tiên Quân ư!
Trong toàn bộ Tiên Giới, những người đạt phong hào trong bốn đại cảnh giới tổng cộng chỉ có mười mấy người, mà chắc chắn những người được xưng là phong hào Tiên Quân đều là người trong người, tiên thượng tiên.
Nhưng Uất Trì Thường Khoan thật sự không biết bản thân mình chỉ đoán đúng một nửa.
Bởi lẽ Dương mỗ không chỉ là một phong hào Tiên Quân, mà bối cảnh thật sự của hắn còn đáng sợ hơn nhiều.
Thế nhưng lúc này, rõ ràng mọi lời biện bạch đều đã muộn màng, nhưng Uất Trì Thường Khoan có xuất thân thảo khấu*, nói trắng ra là mặt dày không biết xấu hổ, chuyện gì cũng có thể làm được.
(*) "Thảo khấu" ám chỉ những kẻ xuất thân thảo khấu, giang hồ, không có gia thế, danh phận, hoặc không phải người chính đạo. Đây là cách gọi khinh thường, ngụ ý rằng họ chỉ là người không danh giá, giống như "cỏ dại" không có gốc rễ rõ ràng.
Trong lúc Nhiếp Hồn lão tổ vừa định ra tay, lão ta vẫn mặt dày lên tiếng tranh thủ, thử xem liệu có thể dàn xếp để khỏi phải động thủ không, bởi chuyện hôm nay thực sự quá kỳ lạ.
Uất Trì Thường Khoan vừa nhanh chóng lui lại vừa lớn tiếng nói: "Các hạ chính là Tiên Quân Càn Khôn sao? Xin đừng động thủ, xin đừng động thủ, e là giữa chúng ta có hiểu lầm rồi!"
Lão bất tử đường đường là một Tiên Vương đại viên mãn, lại chẳng hề quan tâm đến thể diện, dù sao thì lão ta vốn là thảo khấu, nói trắng ra là xuất thân thổ phỉ, đâu thèm để ý đến vấn đề mặt mũi chứ.
Dương Bách Xuyên nghe Uất Trì Thường Khoan nói thế, trong lòng khẽ cười ạnh.
Nhiếp Hồn lão tổ chỉ cười khẩy, lạnh lùng nói: “Bây giờ mới hối hận thì đã muộn rồi, dám cướp đồ của chủ nhân nhà ta, giờ lại còn định giết người cướp của à? Hôm nay chính là ngày chết của ngươi."
“Giết!"
Dương Bách Xuyên phất tay, Hồng Y lập tức hành động, lúc này trong lòng hắn chỉ còn sát ý đối với những kẻ này.
Một chữ "giết" không chỉ là ra lệnh cho Hồng Y mà con nhắn nhủ Nhiếp Hồn lão tổ không cần phí lời nữa, cứ động thủ đi.
“Ầm ầm ầm ~"
Nhiep Hon lao to đa som mat kien nhan, nghe thay Dưong Bach Xuyen hạ lệnh, lão ta lập tức tấn công manh liệt về phía Uất Trì Thường Khoan.
Thật lòng mà nói, kể từ khi Nhiếp Hồn lão tổ gặp phải Dương mỗ, hay chính xác hơn là sau khi bị Dương mỗ ép phục tùng, trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ đã ôm một cục tức.
Trước đay là vì thương tích chưa lành, nhưng bây giờ thương thế của lão ta đã hồi phục, cây pháp trượng đầu lâu cũng được sửa chữa hoàn chỉnh, tuy là Hồng Y bị Dương mỗ cưỡng ép chiếm lấy khiến lão ta mất đi một con rối đắc lực, nhưng điều đó không có nghĩa là thực lực của lão ta bị suy giảm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!