Tuyết Hương không nói gì nhưng cũng lắc đầu tỏ ý không có vấn đề gì.
"Vậy thì xuất phát thôi." Dương Bách Xuyên nói: "Nhưng mọi người phải cẩn thận, ta cũng cảm thấy nơi này rất kỳ lạ."
Tiếp theo, Nhiếp Hồn lão tổ vẫn là người dẫn đường đi trước, Dương Bách Xuyên đã giao nhiệm vụ dẫn đội cho lão ta, lão ta cũng tỏ ra việc đáng làm thì phải lo làm.
Suy cho cùng, ở đây chỉ có lão ta là người thích hợp dẫn đội nhất, ai bảo lão ta đã đến đây trước chứ?
Nhưng nói thật, người dẫn đội đi trước mọi người thì độ nguy hiểm sẽ càng cao.
Cho dù thân thể của tất cả mọi người đều là Tiên nhân, nhưng cũng không nhịn được mà rùng mình.
"Càng đi sâu vào nơi này thì cảm giác lạnh sẽ càng tăng lên, mọi người hãy phóng ra pháp lực phòng ngự đi, nếu không, một lúc sau sẽ dẫn đến sự trì trệ ở nhiều phương diện mà không nhận ra đấy." Nhiếp Hồn lão tổ nhắc nhở một câu.
Tất cả mọi người đều kích hoạt pháp lực phòng ngự, tất nhiên chỉ có Hắc Giáp và Hồng Y là không cần, hai người bọn họ đều có thân thể Á Thánh mạnh mẽ phi thường, sức mạnh của thân thể vượt xa tưởng tượng, hoàn toàn không để tâm đến chút sự lạnh lẽo này.
Toàn bộ động băng nhỏ cao khoảng ba mét, rộng khoảng hai mét, so với động băng lớn bên ngoài khi vừa đến thì rõ ràng nhỏ hơn nhiều, nhưng đối với Nhân tộc thì vẫn đủ rộng, không hề gây ảnh hưởng.
Dương Bách Xuyên vừa đi vừa quan sát trong động băng nhỏ, đúng như lời Nhiếp Hồn lão tổ nói, nơi này sau khi vào giống như một mê cung, có đôi lúc cứ cách ba mét là một ngã rẽ động băng, có lúc một mét là một ngã rẽ, thậm chí có ba đến năm lối rẽ.
Môi trường hoàn toàn giống hệt nhau, bề mặt sáng bóng như gương, đi bên trong còn có thể nhìn thấy cả bóng mình.
Nếu không phải có Nhiếp Hồn lão tổ dẫn đường, quả thật rất dễ bị lạc ở đây, chỉ riêng việc chọn đường đi thôi cũng đã là một vấn đề nan giải.
Sau khi đi được hơn nửa canh giờ, Đông Phương Thiết Nhân là người có tính cách nóng nảy, có chút bực bội mà càu nhàu: "Ta nói này, lão Ốc, đi lâu như vậy mà sao ta cứ có cảm giác mình đang đi vòng quanh chỗ cũ thế? Cảnh vật chỗ nào cũng giống hệt nhau, nếu cứ thế này thì đến khi nào mới có thể đến nơi?"
Nhiếp Hồn lão tổ biết rõ Đông Phương Thiết Nhân là huynh đệ của Dương Bách Xuyên nên hoàn toàn không dám chậm trễ, vội vàng nói: "Thiếu gia Đông Phương, đừng nóng vội. Nếu ta nhớ không nhầm thì phía trước không xa chính là khu vực không gian động băng đầu tiên, nếu chúng ta may mắn, có lẽ còn có thể thu hoạch được vài bảo vật đấy."
"Không gian động băng? Là cái gì? Sao trước đó ngươi không nói?" Đông Phương Thiết Nhân trợn trắng mắt.
Nhiếp Hồn lão tổ cười khổ, giải thích: "Không gian động băng là những không gian được hình thành tự nhiên, không có vị trí cố định cụ thể, mà là những không gian tự nhiên rộng hơn một chút, giống như một đại sảnh. Tất nhiên, kích thước của những không gian này không giống nhau, có cái chỉ rộng hơn mười mét vuông, nhưng cũng có cái rộng đến cả trăm mét vuông, phân bố trong toàn bộ khu vực bên trong ngọn núi Thủy Tinh và được kết nối với các tiểu động băng."
"Người chưa từng đến đây thì phải dựa vào may mắn mới có thể gặp được. Ta từng vào đây một lần, chỉ nhớ được ba không gian động băng và phía trước là không gian động băng đầu tiên, nó rộng khoảng năm mươi đến sáu mươi mét vuông, bên trong có những cột băng."
"Mà trong những cột băng này có chứa bảo vật. Tất nhiên, việc phá vỡ một cột băng không hề dễ dàng, độ cứng của chúng vượt ngoài sức tưởng tượng và cũng đầy rủi ro, có những cột băng khi phá ra sẽ có băng miêu kỳ dị ẩn bên trong, nhưng cũng có những cột khi phá ra chỉ trống rỗng, tốn công vô ích."
"Năm xưa ta đã tiêu hao không ít sức lực để phá một cột băng, từ đó lấy được một viên tiên thạch thượng phẩm. Vậy nên, tất cả đều phải trông chờ vào vận may của chúng ta."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!