Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Dương Bách Xuyên khi nhìn thấy thanh niên này là: "Người này là Cửu Kiếm Tiên Quân."
Nhìn vẻ bề ngoài thì chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, rất trẻ trung, nhưng tất nhiên là không thể xác định chính xác tuổi thật vì tiên nhân không lão hóa.
Gương mặt của thanh niên này với chân mày kiếm sắc nét và ánh mắt tinh anh, mang một vẻ đẹp lạnh lùng; nhưng đôi mắt của hắn lại khiến Dương Bách Xuyên cảm nhận một sự lạnh lẽo toát ra từ bên trong, đứng thật xa mà chỉ thoáng qua đã có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo như một khối băng nghìn năm.
Người này mang đến cho hắn cảm giác như không phải là một người sống mà là một tảng băng lạnh giá.
Hắn đang nhìn lại.
Dương Bách Xuyên cũng đang nhìn hắn.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, không gian xung quanh dường như càng thêm lạnh lẽo.
"Ngươi là Cửu Kiếm Tiên Quân?"
"Ngươi là Dương Bách Xuyên?"
Cả hai gần như đồng thời cất tiếng.
"Đúng, là ta." Dương Bách Xuyên gật đầu.
"Đúng là ta." Cửu Kiếm Tiên Quân trả lời.
Ngay sau đó, hắn lại nói tiếp: "Một tên thuộc hạ của ta đã chết."
Câu này của Cửu Kiếm Tiên Quân nghe có chút vô căn cứ.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại hiểu ý của hắn là đang nhắc đến sát thủ bạch ngân đã bị mình giết chết kia.
“Hắn đến giết ta, ta phải giết hắn thôi." Dương Bách Xuyên trả lời ngắn gọn, rõ ràng.
"Vậy thì ta lại càng có lý do để giết ngươi." Cửu Kiếm Tiên Quân nói, dường như hắn cảm thấy có đủ lý do để giết Dương Bách Xuyên rồi.
"Ta và gia tộc Độc Cô của các ngươi là nước sông không phạm nước giếng. Là các ngươi muốn gây phiền phức cho ta trước, muốn giết ta, đã nghĩ đến hậu quả chưa?" Dương Bách Xuyên nheo mắt nói.
Cửu Kiếm Tiên Quân bình tĩnh trả lời: "Đã biết đến gia tộc Độc Cô của ta thì ngươi hẳn phải biết gia tộc Độc Cô của ta là gia tộc sát thủ. Đối với sát thủ, từ trước đến nay không có khái niệm hậu quả, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ giết người."
"Càng không có bất kỳ ân oán gì, chỉ có nhiệm vụ giết người, không cần bất kỳ lý do gì, cũng không quan tâm đến hậu quả là gì, cũng không màng đến trả thù. Ngươi trong mắt ta chỉ là một mục tiêu cần giết mà gia tộc Độc Cô đã nhận."
"Ban đầu ta nghĩ ngươi chỉ là một tiểu Tiên Quân tầm thường nên chỉ cần phái một người đi là đủ rồi. Dù là sát thủ bạch ngân của gia tộc Độc Cô ta tuy chỉ là Tiên Quân Cảnh nhưng việc giết Tiên Vương đối với hắn ta cũng dễ như giết một con gà. Không ngờ mấy người các ngươi cũng có chút tài lẻ, càng bất ngờ hơn là Đông Phương Thiết Nhân cũng ở bên cạnh ngươi, điều này càng khiến ta thấy thú vị hơn.'
“Ta đã quan sát ngươi một lúc rồi, ban đầu ta cũng không định tự mình ra tay, nhưng bây giờ xem ra, ta cũng phải xem lại. Nhưng cũng tốt, rất lâu rồi ta chưa động thủ, lần này để ta thử xem, một kẻ đã diệt gia tộc Tây Môn trong Tiên Thành Hỗn Loạn như ngươi thì rốt cuộc có khả năng gì đặc biệt."
Dương Bách Xuyên nghe những lời này thì lại nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa, bởi vì trong giọng nói bình thản của hắn không có chút dao động nào, toát lên sự kiêu ngạo, nhưng không phải tự phụ, cao ngạo mà là rất cẩn trọng.
Đây là một đối thủ khó nhằn, một kẻ địch mạnh đây.
Trong lòng Dương Bách Xuyên đưa ra đánh giá về Cửu Kiếm Tiên Quân, đồng thoi han cung chuẩn bị tinh thần cao độ, boi vì han cảm nhan được Cửu Kiếm Tiên Quân này có tu vi Tiên Quân đại viên mãn, nhưng lại có cảm giác còn nguy hiểm hơn cả Tiên Vương cao cấp mà hắn từng gặp.
Lần đầu tiên Dương Bách Xuyên đối mặt với một đối thủ như vậy, trong lòng hắn không nắm chắc phần thắng.
Đây là một cảm giác hiếm khi có.
Sát thủ giết người không từ thủ đoạn, mục tiêu hàng đầu là đạt được mục đích.
Nói cách khác, hắn sẽ không hành động theo lẽ thường, đây là loại người khó đối phó nhất.
Bây giờ Dương Bách Xuyên chỉ hy vọng Nhiếp Hồn lão tổ nhanh chóng kết thúc bên kia, cũng đừng gây ra chuyện gì rắc rối và quay lại giúp hắn.
Đối đầu với Cửu Kiếm Tiên Quân, hắn cảm thấy áp lực rất lớn.
Chẳng lẽ một kẻ có phong hào lại thật sự mạnh mẽ đến thế?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!