Thi thoảng gặp nguy hiểm sẽ ra tay giúp nàng, Ma thần sẽ thi triển một số thần thông, đây cũng là thủ đoạn của Lạc Dương.
Vì thế nàng không cần phải lĩnh hội Thủy Tinh đạo bia, hơn nữa có ý thức Ma thần, đạo tâm như có ngăn trở, nàng không thể cảm ngộ được bất cứ thứ gì.
Lần này đi theo tiểu sư thúc Dương Bách Xuyên tới đây, một là có thể áp chế ý thức Ma thần, hai là nàng cũng muốn tới nơi bí mật cổ xưa này để xem thử có cách nào để tách ý thức Ma thần này ra không ...
Nàng không muốn mất đi ý thức tự chủ của bản thân, nàng có một bí mật từ sâu tận đáy lòng, nàng muốn trở thành cường giả, một ngày nào đó nàng sẽ ở bên người mà nàng kính yêu nhất, hay đúng hơn là ở bên cạnh người ấy ...
Đáng tiếc, thực lực cảnh giới chênh lệch quá xa, muốn đi cạnh người đó, tu vi cũng phải cường đại, vậy nên nàng muốn nỗ lực nâng cao tu vi, không muốn bị ý thức Ma thần chiếm xác ...
Ngoại trừ Lạc Dương, Tuyết Hương cũng tiến lên một bước để cảm ngộ Thủy Tinh đạo bia, trên người nàng lóe lên ánh sáng, vầng sáng này còn rực rỡ hơn cả Dương Bách Xuyên ...
Rõ ràng Tuyết Hương cũng cảm ngộ được thứ gì đó trong Thủy Tinh đạo bia.
Một lúc sau, Đông Phương Thiết Nhân cũng xuất hiện tình trạng tương tự.
Dương Bách Xuyên, Đông Phương Thiết Nhân, Tuyết Hương đều đứng trước đạo bia để cảm ngộ.
Chỉ có Lạc Dương và Nhiếp Hồn lão tổ không đi, Hồng Y và Hắc Giáp đứng hai bên ba người kia để hộ pháp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ vô cùng chấn động, bởi vì bên cạnh Dương Bách Xuyên ai cũng biến thái như vậy, cả ba người đều nhận được lợi.
Tất ca đều có thiên phu cực cao ~
Loại cảm ngộ này, cho dù trong một vạn tiên nhân cũng chưa chắc có lấy một người.
Nhưng trong đội ngũ năm người của bọn họ lại có tới ba người sinh ra cảm ngộ này, đúng là nghịch thiên.
Năm người, trong đo có ba ... Đương nhiên không tính Hồng Y và Hắc Giáp.
Nhiếp Hồn lão tổ cũng không nghĩ tới mình, lão không có cái thiên phú đó, vạn năm trước khi tới đây, lão đã thử qua.
Nhìn Lạc Dương cũng như mình, Nhiếp Hồn lão tổ bước gần tới hỏi: "Lạc Dưong cô nương, vì sao không đi cảm ngo Thủy Tinh đạo bia?"
Nhiếp Hồn lão tổ nhìn thấy Lạc Dương không hề có ý qua đó thử nên có hơi kỳ quái, lão không hiểu rõ Lạc Dương nhưng nàng là sư điệt của Dương Bách Xuyên, có lẽ cũng không phải hạng người bình thường, hơn nữa Nhiếp Hồn lão tổ cảm thấy trên người Lạc Dương có một loại khí tức làm cho lão sợ hãi, nhưng lại không thể nói rõ, dù sao lão chỉ biết Lạc Dương cũng không tầm thường.
Lão quả thật không thể nhìn thấu người chủ nhân này, người bên cạnh đều là thiên tài.
"Không có hứng thú ~" Lạc Dương thản nhiên nhìn Nhiếp Hồn lão tổ rồi đáp, hơn nữa chưa nói tới việc Thủy Tinh đạo bia không có tác dụng với nàng, cho dù có thì nàng cũng không tham gia, lúc này, làm hộ pháp cho mấy người kia quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Nàng biết Nhiếp Hồn lão tổ quỷ dị, để mình lão hộ pháp thì nàng không yên tâm.
Nhiếp Hồn lão tổ có hơi xấu hổ, sự lạnh nhạt của Lạc Dương giống như từ chối người khác lại gần, lão có muốn lôi kéo làm quen cũng không dám, trong lòng lão hiểu rõ, mặc dù lão đã thần phục Dương Bách Xuyên nhưng bởi vì trận đấu trước đó, bọn họ vẫn không yên tâm về lão, trong lòng tràn ngập phòng bị.
Nếu Lạc Dương đã không muốn noi chuyen thì lao cung khong tự lam mình mất mặt, sau này lão sẽ cố gắng thể hiện nhiều hơn, những người này đều là người thân cận bên cạnh chủ nhân, nếu không thể lôi kéo quan hệ thì cuộc sống sau này của lão sẽ không dễ chịu.