Vừa nhìn thấy vậy, Dương Bách Xuyên vui vẻ cười lớn, không chút do dự tiến tới đạp một cú.
"Bịch~"
Được rồi, linh hồn mãnh thú cường đại hung ác mà Nhiếp Hồn lão tổ đã dồn hết tâm huyết nuôi dưỡng không biết bao nhiêu năm, giờ đã bị một cước của Dương mỗ đạp tan thành tro bụi.
Vốn dĩ cũng không phải là máu thịt của thân thể, chỉ là một linh hồn mãnh thú mà thôi, hóa thành nhỏ như vậy thì thực sự chẳng khác nào con sâu nhỏ, bị Dương dùng pháp lực mỗ đạp xuống, ngay cả mặt đất cũng nứt ra, có đến mười con cũng phải hóa thành tro.
"Phụt~"
Nhiếp Hồn lão tổ lại phun ra một ngụm máu lão.
Linh hồn mãnh thú lão ta nuôi dưỡng có tâm thần tương liên với lão ta, bây giờ không phun máu mới là chuyện lạ.
Cũng vào lúc này, lão già liên tiếp bị tấn công bất ngờ, tâm thần tổn hại nặng nề, suýt nữa thì ngã gục.
"Ah ... tiểu bối ngươi ... ngươi ngươi ... lão tổ ta liều mạng với ngươi~"
Lúc này, Nhiếp Hồn lão tổ thật sự khóc không ra nước mắt, tu hành hàng vạn năm, nhận được đại cơ duyên mới luyện thành Nhiếp Hồn đại pháp, tốn mất vạn năm mới luyện thành hai con khôi lỗi có thân xác cường đại đạt cấp Á Thánh thượng cổ, ba linh hồn mãnh thú ...
Vốn nghĩ lần này xuất sơn lão ta có thể hiên ngang tung hoành một cõi Tiên Giới, ai ngờ lại gặp phải một tiểu bối vô danh thế này, khiến lão ta hết lần này đến lần khác đụng tường đến nỗi hộc máu, thực sự muốn chết luôn cho xong.
Tự xưng là Nhiếp Hồn lão tổ, lão ta vốn tự tin mình là nhân vật đệ nhất của Tiên Giới, nhưng bây giờ lại mất hết mặt mũi khiến Nhiếp Hồn lão tổ không còn giữ được bình tĩnh ...
Lão ta đã mất hết lý trí, nhìn chẳm chằm Dương Bách Xuyên giận dữ hét lên.
Ngay sau đó, lão ta vung cây quải trượng đầu lâu trong tay lên, toàn thân bộc phát ra một luồng hắc sát khí nồng đậm phóng lên trời cao ...
Lúc này, chim Thần Ma đậu trên vai Dương Bách Xuyên lớn tiếng kêu lên: “Tiểu tử, mau tránh ra, lão quái này thế mà lại thiêu đốt tinh nguyên, muốn liều mạng với ngươi, không đáng đâu, không đáng đâu!"
Dương Bách Xuyên lại cười nhếch mép nói: "Nói thật, lão quái này thi triển thần thông Nhiếp Hồn thì ta còn thật sự lo lắng, nhưng bây giờ lão ta muốn dùng pháp lực để liều mạng thì ta lại không sợ lão ta đâu, ta đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc cuối cùng cho lão ta rồi, ha ha~"
Dương mỗ cười xấu xa, trong tay lóe lên quang mang, sau đó xuất hiện một quả sấm dưa hấu, hắn không chút do dự mà ném về phía Nhiếp Hồn lão tổ, đồng thời nhanh chóng lui lại.
Chim Than Ma thay Duong Bach Xuyen lay sam dưa hau ra thì lap tức ngan người, sau đó bật cười nói: "Chậc~ lão tử lại quên mất ngươi còn có đồ chơi này trong tay, tiểu tử ngươi thật đúng là giống hệt như lão sư phụ khốn nạn xấu xa của ngươi vậy, ha ha, nhưng lão tử thích, lần này để xem lão quái kia đủ sức uống không đây~"
Phía xa, Nhiếp Hồn lão tổ đang giận dữ, vung động Càn Khôn, hắc sát khí hình thành ở bốn phương tám hướng, thiêu đốt tinh nguyên bản thân quả thật là muốn liều mạng, không thiêu đốt cũng không được, Nhiếp Hồn đại pháp của lão ta chủ yếu nhắm vào Nguyên Thần, nhưng đối với Dương Bách Xuyên lại không có tác dụng gì.
Lần này huy động pháp lực mà vẫn không giết được Dương Bách Xuyên, nên lão ta quyết định liều mạng.
Một kích bùng phát, năng lượng khổng lồ hóa thành một cơn bão táp.
Nhưng ngay lúc này, Nhiếp Hồn lão tổ nhìn thấy tiểu tử kia ném về phía lão ta một quả gì đó nhỏ bé màu vàng, to cỡ quả đấm, lọt vào trong mắt lão ta thì chẳng có gì ghê gớm cả, cũng hoàn toàn không để ở trong lòng.
Bởi vì trong suy nghĩ của Nhiếp Hồn lão tổ, có lẽ đó chỉ là vật gì có độc, mà đối với lão ta thì bất cứ vật gì có độc đều không đáng nhắc tới, dưới sự bùng phát của năng lượng tu vi Tiên Vương đại viên mãn của lão ta, bất cứ vật gì cũng sẽ bị hủy diệt thành bột phấn, chẳng đáng sợ chút nào.
Không chút do dự, lão ta phát động tấn công ...
Thế nhưng vào lúc này, vật nhỏ bé kia đã đến trước mặt lão ta chỉ cách ba mét, lão ta lập tức tung đòn tấn công.
Cùng lúc đó, lão ta nhìn thấy tiểu tử kia thế mà lại nhanh chóng bay ngược ra xa, cứ như muốn cố ý tránh né thứ gì đó khiến Nhiếp Hồn lão tổ có cảm giác không ổn lắm.
Trong nháy mắt, cái quả nhỏ bé màu vàng đất ấy đã va chạm với một kích năng lượng cường đại của lão ta.
Trong lòng đầy tự tin, lão ta nén giận tung ra một đòn tấn công mang theo cả uy lực của pháp tắc khí tràng, Nhiếp Hồn lão tổ còn âm thầm cười lạnh, dù có lui lại cũng vô dụng, lão tổ ta đã khóa chặt tiểu tử ngươi rồi, một kích này cuối cùng cũng sẽ rơi lên người tiểu tử ngươi mà thôi.
Nhưng vừa nghĩ đến đây, một tiếng nổ đinh tai nhức óc, chấn động trời đất đã vang lên ngay trước mắt lão ta.
“Âm ầm~"
Trong nháy mắt, Nhiếp Hồn lão tổ đã hiểu ra, cũng đã hối hận, lại càng hiểu rõ, nhưng cũng chịu đòn luôn~
Tiếng động đó chính là do cái quả nhỏ bé mà tiểu tử kia đã ném tới nổ tung mà phát ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!