Đông Phương Thiết Nhân dừng lại và nói: "Chúng ta phải băng qua hẻm núi này, nhưng bên trong đó không yên bình, có những nơi trông giống như đất liền, nhưng chỉ cần đặt chân xuống là rơi vào đầm lầy, bên dưới đó là chất độc, phía dưới đầm lầy đó còn có thể có dị thú hay cỏ và nước kỳ lạ nuốt chửng, rất đáng sợ, mọi người phải hết sức cảnh giác."
Dương Bách Xuyên nghe Đông Phương Thiết Nhân nói mà không khỏi thở dài: "Ta nói này Thiết Nhân, từ lúc bắt đầu huynh đã nói nơi này như địa ngục, bản thân ta nghe mà cũng cảm thấy căng thẳng rồi. Thư giãn xíu đi, tinh thần là quan trọng nhất, mọi người đều ghi nhớ mức độ nguy hiểm trong lòng rồi."
"Đông Phương đại ca yên tâm, bọn ta sẽ cẩn thận." Cảnh Xán vội vàng nói.
Lạc Dương và Tuyết Hương tuy không nói nhiều, nhưng cũng gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Mọi người thật sự đã cảm thấy áp lực và nặng nề do những lời liên tục nhấn mạnh của Đông Phương Thiết Nhân.
"Vẫn là đệ muội hiểu chuyện, ha ha ~" Đông Phương Thiết Nhân cũng biết mình có phần quá nhạy cảm, liền khen ngợi Cảnh Xán và cười to.
Hắn là một cao thủ Tiên Vương sơ kỳ, cũng không đến mức bị một dãy núi Độc Chướng làm khó. Nhưng bây giờ nghĩ lại, lần trước đi theo gia gia đến đây đã chịu quá nhiều khổ cực, cũng khiến hắn có chút ám ảnh với dãy núi Độc Chướng này.
Dương Bách Xuyên biết Đông Phương Thiết Nhân là con cháu của gia đình quyền quý, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu nhiều khó khăn, luôn sống dưới sự bảo vệ của gia gia là Đông Phương Hạo Thiên. Mặc dù hắn có tu vi đạt đến Tiên Vương Cảnh sơ kỳ, nhưng bàn về kinh nghiệm du ngoạn thì vẫn còn kém xa mình.
Đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài một mình nên căng thẳng cũng là điều dễ hiểu.
Dương Bach Xuyen cung biet ro, mot cuong giả nhu Dong Phương Hạo Thiên tất nhiên hiểu được đạo lý hoa trong nhà kính dễ bị héo úa, lão không thể bảo vệ được Đông Phương Thiết Nhân cả đời, cũng muốn tìm cơ hội để Đông Phương Thiết Nhân ra ngoài một mình để rèn luyện, đại bàng cuối cùng phải rời tổ mới có thể bay cao.
Chỉ có điều, Đông Phương Thiết Nhân là người thừa kế duy nhất của gia tộc Đông Phương, nếu không có cơ hội thích hợp, Đông Phương Hạo Thiên đương nhiên không thể để Đông Phương Thiết Nhân ra ngoài.
Mà sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên có lẽ là cơ hội để Đông Phương Hạo Thiên thả Đông Phương Thiết Nhân ra khỏi tổ.
Có lẽ là Đông Phương Thiết Nhân đã nhìn trúng mình, mới ngay lần đầu gặp đã nhận định mình là bằng hữu, hoặc cũng có lẽ là Đông Phương Hạo Thiên đã nhìn thấu nhân phẩm của mình nên mới yên tâm để Đông Phương Thiết Nhân đi cùng mình đến nơi đất khách quê người xa xôi thế này. Dù sao, lần này Đông Phương Hạo Thiên đã quyết định để dòng dõi duy nhất của gia tộc mình tự lập rồi.
Đối với Dương Bách Xuyên, dù Đông Phương Hạo Thiên có coi trọng phẩm chất của mình hay không thì hắn vẫn nhận Đông Phương Thiết Nhân làm huynh đệ.
Có hai lý do: Thứ nhất, Đông Phương Thiết Nhân ngay lần đầu gặp đã nói cảm thấy hợp ý với mình, tuy là có chút kỳ lạ, nhưng ngoài chuyện tình yêu sét đánh giữa nam và nữ thì tình cảm giữa nam và nam cũng có thể là tri kỷ ngay từ lần gặp đầu tiên.
Hắn tin tưởng Đông Phương Thiết Nhân.
Sau đo, quả nhiên Đông Phương Thiết Nhân nói đa coi han là huynh đệ, chính là huynh đệ. Năm đó, khi lần đầu tiên chiến đấu với Tây Môn gia ở phía Tây Thành, Đông Phương Thiết Nhân đã đưa gia gia Đông Phương Hạo Thiên đến cứu giúp.
Chỉ điều này thôi đã chứng tỏ là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, chưa kể Đông Phương Hạo Thiên đã ra tay cứu hắn, tiêu diệt Tây Môn Trường Giác, còn đưa hắn vào nội thành Hỗn Loạn.
Những điều này đều là ân tình.
Dương Bách Xuyên không nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng đã coi Đông Phương Thiết Nhân là huynh đệ.
Đây là người huynh đệ thứ hai mà hắn có thể tin tưởng sau khi đến Tiên Giới.
Người đầu tiên là Đỗ Kiệt Bân, không biết bây giờ hắn ta ra sao rồi.
Cảnh Xán bị trêu chọc nên sắc mặt hơi đỏ lên.
Tuyết Hương đứng bên trái Dương Bách Xuyên thì hừ lạnh.
Thật ra, Tuyết Hương là người đi theo Dương Bách Xuyên lâu nhất, thậm chí còn trước cả Cảnh Xán, nhưng số phận trớ trêu, Dương Bách Xuyên lại bị Cảnh Xán chinh phục trước.
Mà mặc dù Tuyết Hương là yêu tu, nhưng không hề thua kém Cảnh Xán, thậm chí cả tu vi và dung mạo còn vượt trội hơn Cảnh Xán, đối với Dương mỗ, Tuyết Hương có thể hy sinh cả mạng sống.
Dù không nói ra, nhưng nàng ấy cũng biết ghen tuông.
Năm đó, nàng ấy đã cùng Dương mỗ rời khỏi thế giới dưới lòng hồ kia, thời gian không ngắn và trải qua không ít lần sinh tử, cũng hiểu được một chút về Nhân tộc, lúc này Tuyết Hương đã có chút "hơi người".
Trong ba người phụ nữ, chỉ có Lạc Dương là tỏ ra bình thản. Dương Bách Xuyên là tiểu sư thúc của nàng ta nên giữa hai người không có tình cảm gì khác.
"Ha ha ~"
Đông Phương Thiết Nhân nhìn thấy cảnh này thì cười thích thú.
Nhưng lại bị Dương Bách Xuyên trừng mắt lườm một cái và nói: "Ít nói nhảm lại, tiếp tục dẫn đường đi ~"
"Hiểu rồi, ha ha ha ~"
Đông Phương Thiết Nhân cười to và tiếp tục tiến về phía trước, nhưng vừa đi được vài bước thì hắn dừng lại.
Dương Bách Xuyên đi ngay sau han, thay Đông Phương Thiết Nhân đột nhiên dừng lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, Dương mỗ vừa định hỏi chuyện gì xảy ra thì bản thân cũng nhíu mày vì nhận ra có điều không ổn.
"Các hạ cứ lén lén lút lút là có ý gì? Sao không ra mặt gặp nhau?" Đông Phương Thiết Nhân nhìn chm chằm vào khu rừng rậm bên trái của rãnh sâu và nói.
Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được có bảy tám đạo khí tức đang ẩn nấp trong rừng rậm, chẳng trách Đông Phương Thiết Nhân lại dừng lại.
Hắn cau mày, những người có thể xuất hiện ở đây rõ ràng không phải vô tình, hắn nghĩ đến chuyện thế lực Vu Tôn treo thưởng để lấy đầu hắn.
Hắn nói với Đông Phương Thiết Nhân: "Thiết Nhân, có lẽ bọn chúng nhằm vào ta, ngươi tránh ra, để ta giải quyết."
"Nói nhảm gì vậy, ngươi là huynh đệ của ta, ai dám động đến huynh đệ của Đông Phương Thiết Nhân thì ta thấy người đó chán sống rồi. Ngươi chăm sóc tốt các đệ muội, đúng lúc ta muốn sảng khoái một lát, trong số khí tức kia có Tiên Quân và Tiên Vương, ta vẫn có thể đối phó."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!