Dương Bách Xuyên đứng sau lưng Đông Phương Hạo Thiên, lắng nghe cuộc đối thoại từ xa giữa Đông Phương Hạo Thiên và Tây Môn Trường Giác.
Chỉ đến lúc này hắn mới biết mũi tên đáng sợ lúc nãy chính là bảo bối của gia tộc Tây Môn, tên là cung tiễn xạ thần, một cái tên nghe rất khí phách, dám xưng là "bắn thần", quả thực rất mạnh mẽ.
Chẳng trách Tây Môn Trường Giác dám thách thức Đông Phương Hạo Thiên - vị phong hào Tiên Đế này.
Nhưng nghe qua giọng điệu của Đông Phương Hạo Thiên thì dường như lão không hề để ý chút nào.
Lúc này, Tây Môn Trường Giác đã phát động một mũi tên.
Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên nghe thấy Đông Phương Hạo Thiên nói thầm là sẽ thành toàn cho ngươi.
Câu nói này đương nhiên là nói với Tây Môn Trường Giác.
Từ trong giọng nói của Đông Phương Hạo Thiên, Dương Bách Xuyên cũng nghe ra lão hoàn toàn không xem Tây Môn Trường Giác ra gì, cho dù trong tay Tây Môn Trường Giác có cung tiễn xạ thần gì đó, hình như Đông Phương Hạo Thiên cũng không hề để trong mắt.
Dương Bách Xuyên tò mò không biết một vị phong hào Tiên Đế rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?
Dầu gì Tây Môn Trường Giác cũng là một Tiên Đế sơ kỳ, trong tay còn có một thứ nghe rất trâu bò như cũng tiễn xạ thần?
Chẳng lẽ thật sự không lọt vào mắt Đông Phương Hạo Thiên?
Mang theo sự tò mò, Dương Bách Xuyên thấy Đông Phương Hạo Thiên bắt đầu ra tay.
Chỉ nghe Đông Phương Hạo Thiên từ tốn mở miệng tụng niệm: "Tử khí đông lai, vì ta sở dụng, đại nhật che trời, tử khí vi tôn - Thí sát~"
Trong tầm mắt Dương Bách Xuyên, Đông Phương Hạo Thiên vừa tụng niệm, hai tay giơ lên trời, nhưng chỉ trong chớp mắt, dường như có một cột sáng chí dương chí cương cực kỳ chói mắt chiếu xuống từ trên chín tầng mây, nó to ngang một thùng nước lớn, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua đôi tay lão, hình thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ, như thể hai tay đang nâng mặt trời.
Lão đột ngột hét lên rồi ném quả cầu ánh sáng trong tay ra ngoài.
Dương Bách Xuyên hoàn toàn không nhìn thấy quỹ đạo của nó, nó biến mất ngay khi rời khỏi tay Đông Phương Hạo Thiên.
Và ngay sau đó, một tiếng nổ chấn động vang lên từ ngọn núi cách đó hàng ngàn mét.
Lần này Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy rõ, ở đỉnh núi cách đó hàng ngàn mét tỏa ra một ánh sáng vàng rực rỡ, màu vàng quen thuộc tất nhiên là mũi tên nhọn, nhưng nó vừa roi khỏi day cung thì ngay lap tức bị chet non.
Cái chết non này rõ ràng là do Đông Phương Hạo Thiên sử dụng thủ đoạn áp chế.
Dương Bách Xuyên không thể nào tưởng tượng nổi sự đáng sợ của Đông Phương Hạo Thiên, hoặc có thể nói là hắn không thể tưởng tượng nổi thủ đoạn của một vị phong hào Tiên Đế.
Nhưng lúc này, hắn đã nhìn thấy một góc của tảng băng trôi.
Chỉ thấy Đông Phương Hạo Thiên đứng đối diện với ngọn núi cách đó hàng ngàn mét, hai tay nâng lên trời rồi ấn xuống không trung, ngay sau đó, đỉnh núi cách đó hàng ngàn mét sụp đổ xuống kèm theo một tiếng nổ nặng nề.
Mặc dù không có tiếng động chấn động trời đất.
Nhưng Dương Bách Xuyên nhìn thấy một đám mây hình nấm bay lên không trung.
Ước chừng ba bốn ngàn mét~
Ở khoảng cách xa như vậy mà chỉ bằng một động tác ấn nhẹ vào không trung của Đông Phương Hạo Thiên, cả một ngọn núi lập tức sụp đổ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!