Chỉ trong chốc lát, vụ nổ ...
"Phụt ~"
"A a a a a ... "
Tây Môn Thiên Tinh nhanh chóng tránh ra hai ba trăm mét nhưng vẫn bị ảnh hưởng, năng lượng dao động vô cùng mạnh mẽ quét qua người ông ta.
Khiến ông ta phun ra một ngụm máu.
Ngọc phù phòng ngự gần như đã tiêu tan chín phần mười.
May mắn là đã chống đo được một đợt nguy hiểm.
Tuy nhiên ...
Tây Môn Thiên Tinh thì không sao vì trong tay ông ta có ngọc phù tổ truyền, nhưng chín đại Trưởng lão sau lưng ông ta thì không may, hàng trăm đệ tử của gia tộc đều không sống sót.
Cho nên bên tai ông ta mới nghe thấy từng tiếng hét thảm thiết ...
Đôi mắt ông ta lúc này đỏ ngầu.
Toàn thân Tây Môn Thiên Tinh chấn động nhìn vào trung tâm vụ nổ cách ba trăm mét, một đám sương máu ...
Trong không khí đầy mùi máu tanh.
Chín đại Tộc lão tan thành tro bụi, năm sáu trăm đệ tử gia tộc bỏ mạng và rơi xuống.
"A ... "
Cổ họng Tây Môn Thiên Tinh phát ra âm thanh nhưng lại rất nhỏ, ông ta muốn hét lên nhưng không thể phát ra tiếng.
Lúc này ông ta biết gia tộc Tây Môn đã xong đời rồi.
Chín đại Tộc lão không thoát được, năm sáu trăm đệ tử gia tộc đã chết hết, tất cả những lực lượng nòng cốt của gia tộc đều bị diệt, lần này toàn bộ xong đời rồi.
Mặc dù tiếng nổ trên không trung giảm bớt nhưng sức mạnh vẫn còn đó, năng lượng dao động cường đại lan ra xa đến phạm vi hơn một ngàn mét.
Lập tức bị tiêu diệt, thử hỏi ai có thể thoát khỏi được đây?
Lúc này, Tây Môn Thiên Tinh ngơ ngác nhìn màn sương máu trên không trung, cơ thể ông ta run rẩy, ông ta nhìn chẳm chằm Dương Bách Xuyên cách đó ba trăm mét, miệng liên tục lẩm bẩm: "Ác quỷ, ác quỷ ... Ngươi là ác quỷ ... ”
...
Lúc này, Dương Bách Xuyên có phần lạnh lùng, hắn cũng nhìn vào màn sương máu trong không khí, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi.
Hắn không có lòng từ bi.
Vì hắn biết đây là con đường phải trải qua để tồn tại.
Nếu không có cảnh tượng đẫm máu hôm nay thì chính hắn cũng sẽ là một phần trong đó.
Hai quả sấm dưa hấu đã tiêu diệt gia tộc Tây Môn.
Mặc dù nhìn xuống vẫn còn rất nhiều đệ tử gia tộc Tây Môn sống sót, nhưng Dương Bách Xuyên biết rất rõ những người đó đều là đệ tử bình thường, những đệ tử tinh anh thực sự đã bị quả sấm dưa hấu đầu tiên tiêu diệt toàn bộ rồi.
Từ giờ, gia tộc Tây Môn coi như đã kết thúc.
Tất nhiên, cách đó vài trăm mét, Tây Môn Thiên Tinh vẫn còn đó.
Lão già này thật sự khiến hắn có phần kính nể, vẫn còn sống à.
Tây Môn Thiên Tinh là gia chủ, hắn tất nhiên phải giết.
Trong lòng vừa động, kiếm Đồ Long đã phá vỡ trời cao mà bay đến.
"Đoạn Thủy ~"
Phong vân mà động, ngự kiếm mà chém.
Chỉ có điều Dương Bách Xuyên rõ ràng nghe thấy Tây Môn Thiên Tinh đang lẩm bẩm ác quỷ ... ngươi là ác quỷ ~ nhưng ông ta không hề động đậy, nhìn hành động như thể đã phát điên rồi.
Thế mà không hề né tránh đòn kiếm của hắn.
"Ác quỷ sao? Nếu là ác quỷ thì tốt." Dương Bách Xuyên nheo mắt tự nói.
Tay hắn khẽ động thủ quyết ngự kiếm, chém thẳng về phía Tây Môn Thiên Tinh.
Nếu đã không cử động, vậy cũng tốt, giết cho xong việc.
"Tiểu bối, lão phu với ngươi không chết không ngừng ~"
"Vù ~"
Ngay khi Dương Bách Xuyên ngự kiếm chém về phía Tây Môn Thiên Tinh thì một tiếng gầm giận dữ từ xa truyền đến.
Bầu không khí xung quanh tràn đầy sát khí.
Một vệt kim quang như sao băng từ xa lao tới.
Đó là một tiếng nói già nua.