Lời nói của Lạc Dương nằm trong dự đoán của Dương Bách Xuyên, những người mà hiện tại hắn không thể nhìn thấu đều vượt qua cảnh giới Tiên Quân, người này là Tiên vương sơ kỳ thì cũng không có gì lạ.
Đối với hắn, Tiên vương thì sao? Chẳng lẽ bây giờ hắn còn sợ à?
Ben cạnh han có một Tiên Vưong cảnh là Lạc Dương, một cấp bac Tiên Quân là Tuyết Hương, còn bản thân hắn, tuy chỉ là Hỗn Nguyên Đạo Tiên nhưng đã đạt đến cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong, thực lực thật sự có thể phát huy ra cỡ nào thì bản thân Dương Bách Xuyên cũng không rõ, bởi vì hắn đã từng dùng hết thủ đoạn và đã giết chết được Tiên Quân, huống hồ bây giờ tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn?
Điều khiến han tức gian nhat la ten Tay Mon Thanh nay lại dam ngang nhiên nhìn Tuyết Hương và Lạc Dương với ánh mắt dâm đãng mà không chút kiêng nể gì, rõ ràng không xem hắn ra gì, không muốn gây sự không có nghĩa là hắn sợ phiền phức.
"Tiểu tử, thiếu gia ta là tam thiếu gia của gia tộc Tây Môn, là một trong bốn đại gia tộc của Tiên Thành Hỗn Loạn, nói chuyện với ngươi là đã xem trọng ngươi lắm rồi, đừng có không biết điều. Nghe nói năm năm trước ngươi đã giết một Tiên Vương nên tự cho mình là vô địch sao? Hơn nữa Tiên Vương đó cũng không phải do ngươi giết, mà là do nữ tử kia giết, cho dù như vậy thì có gì đáng nói? Nữ tử đó đã không còn ở đây rồi, ở Tiên Thành Hỗn Loạn này, ai mà không nể mặt tam thiếu gia nhà ta chứ? Tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo bọn ta, đừng có mà không biết điều."
Người đang nói chuyện lúc này là một trong những tên tay chân của Tây Môn Thanh, trong số đó có sau người có tu vi Tiên Quân sơ kỳ.
Cũng xem như tự báo danh.
Gia tộc Tây Môn lại là một cấp bậc Tiên Nhị Đại giống như Đông Phương Thiết Nhân.
Nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên, Tây Môn Thanh này kém xa Đông Phương Thiết Nhân vạn dặm.
Lúc này, hắn nhìn chằm chẳm vào Tây Môn Thanh và sáu tên tay chân của gã ta, ánh mắt nheo lại, sau đó chậm rãi nói: "Lạc Dương, đánh gãy chân chó của hắn đi.'
"Dạ, tiểu sư thúc."
"Vút~"
Lạc Dương lập tức lên tiếng trả lời, vừa dứt lời thì vút một cái, nàng ta đã biến mất tại chỗ.
"Rắc rắc~"
"A~"
Một tiếng xương gay và tiếng kêu tham thiết vang lên.
Giây tiếp theo, Lạc Dương đã trở về bên cạnh Dương Bách Xuyên, mặt không biến sắc.
Tên tay chân của Tây Môn Thanh vừa rồi buông lời nhục mạ Dương Bách Xuyên đã bị Lạc Dương đánh gãy cả hai chân, đang nam trên đất kêu la thảm hiết
"To gan~"
Một lúc sau, Tây Môn Thanh mới phản ứng kịp, gã ta trừng mắt nhìn Dương Bách Xuyên và gào lên giận dữ.
"Ta không có gì lớn, chỉ có gan lớn thôi. Ta nói lần cuối cùng, chó ngoan không cản đường, mẹ nó, đừng có chọc ta, nếu không, cho dù là Tây Môn gia hay Đông Môn gia, ta cũng giết hết không chớp mắt. Tiên vương thì ghê gớm lắm sao?" Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói, giọng đầy đe dọa.
Kể từ khi Hắc Liên roi đi, chim Thần Ma thì ng say, cộng thêm sau trận chiến với cốt yêu Hoa Nương, hắn đã hiểu ra một đạo lý: đối xử với kẻ thù thì phải tàn nhẫn hơn, đừng để trong lòng chịu đựng bất kỳ ức chế nào, nếu có kẻ đến gây phiền phức thì cứ diệt trừ phiền phức đó.
Đoi mat với Tay Mon Thanh, hien tại han đa co đủ thuc luc để nói những lời này, bởi vì Lạc Dương cũng là Tiên Vương, còn là một Tiên Vương không tầm thường.
Mọi thứ cứ dựa vào thực lực mà nói thôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!