Đúng là từ khi có được bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên chưa bao giờ thực sự khống chế và hiểu biết bình Càn Khôn.
Bao gồm cả sư phụ Vân Thiên Tà cũng vậy.
Tàn hồn của sư phụ Vân Thiên Tà cũng coi như bị bình Càn Khôn cứu, tàn hồn vẫn luôn bị nhốt trong bình Càn Khôn, không thể ra ngoài, đến khi đúc lại tiên thể thì mới rời khỏi bình Càn Khôn được.
Nhưng trước đó sư phụ cũng đáng thương, mặc dù vẫn luôn ở trong bình Càn Khôn nhưng lại không hiểu về nó, đừng nói đến việc sử dụng. Đối với sư phụ, bình
Càn Khôn là một nơi bảo vệ tàn hồn của ông.
Rất ít lực lượng có thể sử dụng được trong bình Càn Khôn, thậm chí lúc sư phụ rời đi cũng không gặp được linh hồn Càn Khôn.
Điều này càng làm Dương Bách Xuyên thêm oán hận linh hồn Càn Khôn. Chỉ là một khí linh mà thôi, CMN cũng dám trêu đùa hai người bọn họ.
Hở tí lại đe dọa, rõ ràng biết bình Càn Khôn là một chí bảo cường đại, nhưng lại chỉ cho hắn quyền sử dụng không gian bình Càn Khôn.
Giống như bố thí vậy.
Rõ ràng biết đây là một chí bảo có uy năng khủng bố nhưng hắn không sử dụng được.
Một bình Càn Khôn, trên thực tế có hai chủ nhân.
Trên thực tế hắn không là gì cả, bởi vì hắn không vận dụng được nơi trung tâm, nói thần bí và chứa đựng lực lượng chân chính đều do linh hồn Càn Khôn khống chế.
Dương Bách Xuyên vẫn luôn nhẫn nhịn đến nay.
Từ lúc bắt đầu tu chân hắn đã nhịn, chịu đựng cục diện này. Mỗi lần gặp nguy hiểm hắn đều phải mượn dùng sức mạnh của sư phụ hoặc Hắc Liên.
Đến Tiên giới cũng như thế, hắn không muốn tiếp tục như vậy.
Hắn muốn làm chúa tể chí bảo bình Càn Khôn chứ không phải làm một con rối. Hôm nay hẳn quyết định hoặc hắn vứt bỏ bình Càn Khôn, hoặc hôm nay hắn
hoàn toàn khống chế bình Càn Khôn.
Dương Bách Xuyên nghỉ ngờ những lời trước đó của linh hồn Càn Khôn chỉ để mê hoặc hắn, mục đích thật sự của nó là biến hắn thành con rối.
Chờ đến một ngày nó sẽ đoạt xá hắn.
Không phải hắn chưa từng gặp phải khí linh.
Nhưng tuyệt đối không có tình huống giống như bình Càn Khôn này, rõ ràng. hắn là chủ nhân nhưng lại không sử dụng được lực lượng thực sự của bình Càn
Khôn, phải quan sát thái độ của khí linh để làm việc.
Như hôm nay, ở trong không gian bình Càn Khôn, hắn không hề có sự riêng tư, mọi thứ không trốn khỏi con mắt của linh hồn Càn Khôn.
Hắn đã tu luyện đến Hỗn Nguyên Đạo Tiên nhưng lại chỉ biết được ngoài không gian bình Càn Khôn ra còn có cả thần điện Càn Khôn.
Dương Bách Xuyên cảm thấy thần điện Càn Khôn mới là nơi quan trọng nhất, nhưng hắn không hiểu gì về thần điện Càn Khôn cả. Chỉ có lúc dung hợp hai luồng khí đen trắng trong thần điện Càn Khôn, đạt được Càn Khôn Đạo Nguyên, đồng thời đạt được phần hai của công pháp Càn Khôn Thần đạo.
Khí linh mà thôi, đáng lẽ không phải dạng này.
Nhưng khí linh Càn Khôn này lại trâu bò đến mức sắp thay thế chủ nhân. Không ai có thể chịu được điều này.
Cho nên hôm nay Dương Bách Xuyên hoàn toàn bùng nổ.
Một bảo không thể có hai chủ.
Trong bình Càn Khôn không thể có hai ý thức.
Nếu phải có cũng chỉ có thể là hẳn.
Hắn không muốn bị một khí lĩnh đè đầu cưỡi cổ.
Dương Bách Xuyên tức giận nhìn chằm chằm linh hồn Càn Khôn.
Linh hồn Càn Khôn liên tục xoay tròn, có vẻ cảm xúc cũn có chút dao động.
Một lúc sau linh hồn Càn Khôn tức giận nói: “Nhãi ranh, ngươi biết ngươi đang nói gì không? Ngươi đang tự tìm chết, ta mới là linh hồn Càn Khôn nơi này, mọi
thứ ở đây do ta quyết định, chẳng lẽ những gì ta cho ngươi còn không đủ hả?
Nếu ngươi còn càn quấy nữa, ta không ngại lựa chọn truyền nhân Thần đạo. khác. Trên thế gian này có vô số tu sĩ, không phải chỉ có mình ngươi.
Lúc trước đã nói với ngươi chờ ngươi tu luyện đế cảnh giới đứng đầu Tiên giới, chắc chắn sẽ khống chế chí bảo vô thượng.”
“Ha ha ha...”
Dương Bách Xuyên cười to, ngắt lời linh hồn Càn Khôn.
“Nực cười, CMN ngươi cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi? Ta mới là chủ nhân bình Càn Khôn, còn ngươi chỉ là một khí linh mà thôi. Bây giờ chiếm giữ quyền làm chủ, còn bố thí cho ta...
CMN ta không cần ngươi bố thí, lão tử là chủ nhân bình Càn Khôn, mọi thứ đều do ta khống chế, chứ không phải ở trong tay một khí linh như ngươi.
Ngươi thật sự tưởng lão tử không biết gì? Ta sợ ngày nào đó ta tu luyện đến cảnh giới đứng đầu Tiên giới chính là ngày ngươi đoạt xá ta đúng không?
Trong Thiên Đạo chưa từng có khí linh chứng đạo thành công đúng không? Nhưng ta lại biết nếu khí linh có ý thức thì lại khác, chỉ cần có ý thức, mọi sinh linh trên thế gian đều có thể ngộ đạo. Ha hả, có tư tưởng, biết Thiên Đạo không có chứng đạo nên âm mưu đoạt xá đúng không?”
“Ngươi... Nói vớ vẩn.” Một lúc sau linh hồn Càn Khôn phun ra một câu này.
Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói: “Bị ta nói đúng rồi đúng không, giờ đi thực hiện nghĩa vụ của ngươi đi, bình Càn Khôn chỉ cần ý chí của riêng ta mà thôi. Nhiệm vụ của ngươi là vận chuyển quy tắc bình Càn Khôn chứ không phải tính kế chủ nhân.”
“Ha ha ha ~”
Linh hồn Gàn Khôn bật cười: “Ngươi rất thông minh, đúng vậy, ngươi hoàn toàn đoán đúng. Ta đã sinh ra ý thức trong khoảng thời gian dài đằng đẵng, nhưng lại không cam lòng chỉ làm một khí linh nên ta cũng muốn chứng đạo.
Khí linh thì sao? Thiên Đạo bất công, khí linh sinh ra ý thức cũng là một phần của sinh linh, tại sao không thể chứng đạo? Cho nên ta yêu cầu một con rối, ta yêu cầu một thân thể hoàn mỹ chịu tải ý thức của ta, ngươi là thể xác thích hợp nhất mà ta tìm được từ trước đến nay.
Tại sao ta không tranh thủ? Lão chủ nhân sáng tạo bình Càn Khôn, hay nói cách khác sáng tạo ta vì tìm truyền nhân cho Càn Khôn đạo, tương lai đi phá vỡ một vài quy tắc, chế định trật tự Thiên Đạo mới, ta cũng có thể làm được chuyện này, tại sao phải để lại cho ngươi?
Nếu ngươi đã đoán được thì kết thúc đi, thể xác chỉ kém một chút, nhưng vẫn dùng được. Ta khống chế nơi này nên đây là sân nhà của ta, ngươi không làm gì
được cả.”