Hiện tại trong thiên hạ cũng chỉ có ngươi giúp được Lạc Dương, cho nên lão tử mới cảm thấy thú vị, ha ha.” Chim Thần Ma cười to.
Nghe vậy Dương Bách Xuyên trợn mắt há mồm, có vẻ hắn không còn lựa chọn nào khác.
Ban đầu hẳn tìm Lạc Dương vì đó là đồ đệ của nhị sư huynh, giờ thì tìm được rồi nhưng ai biết Lạc Dương là Ma Thần chuyển sinh.
Máu chó hơn hiện tại Lạc Dương có hai ý thức, nếu hắn không giúp, cuối cùng nàng ta cũng chết.
Bị ý thức Ma Thần cắn nuốt. Nếu hẳn giúp, ý thức Lạc Dương sẽ có cơ hội cắn nuốt ý thức Ma Thần. Tương đương cứu Lạc Dương.
Nếu cứu, Lạc Dương này chính là một quả bom di động sẵn sàng lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.
Không cứu, nhìn Lạc Dương bị Ma Thần cắn nuốt rồi giết chết, vi phạm sơ tâm của hắn.
Dường như hắn không có lựa chọn nào khác.
Rõ ràng hắn có thể thấy chết không cứu.
Nhưng sai này gặp nhị sư huynh cũng không tiện ăn nói. Thở dài, đành phải nhận mệnh vậy.
“Lạc Dương đại nhân...”
“Lạc Dương đại nhân...”
Trong lúc Dương Bách Xuyên ngẩn người, đám người Định Hòa Bình xông lên bao vây huyết quan.
Vừa rồi bọn họ cũng bị dọa sợ, mặc dù không biết chuyện gì vừa xảy ra nhưng chắc cũng nguy hiểm.
Dương Bách Xuyên không nói tình hình của Lạc Dương cho đám người Định Hòa Bình ngay.
Hắn cảm thấy nếu nói cho bọn họ, bảo bọn họ tránh xa Lạc Dương ra, quỷ biết ý thức Ma Thần có bùng nổ ngay lúc này rồi giết chết mọi người hay không?
Hắn cầm trứng Côn Bằng cảnh giác trong mọi tình huống.