Đặt một nụ hôn lên môi nàng, nàng không tránh né.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại cảm nhận được thân thể của nàng đang run rẩy, cũng nghe thấy tiếng tim đập nhanh của nàng.
“Ưm.” Một tiếng rên khẽ, mềm mại dịu dàng. Mùi thơm cơ thể của thiếu nữ xộc vào xoang mũi.
Tuyết Hương cảm thấy nhịp tim của mình đập cực nhanh, hai má cũng nóng bừng.
Bị người nào đó hôn lên môi, một cảm giác kỳ diệu chưa từng có xuất hiện trong trái tim nàng.
“Đây là tình yêu của Nhân tộc ư?” Nha đầu ngây thơ đi theo Dương Bách Xuyên vào đời ngàn năm, cũng hiểu biết một số chuyện của Nhân tộc, nàng tận mắt nhìn thấy đôi nam nữ ve vấn đánh
yêu, cũng từng nhìn thấy bọn họ trần truồng bên nhau...
Cũng từng nhìn thấy hình ảnh hôn môi như lúc này Dương Bách Xuyên đang làm.
Trong hiểu biết của nàng, đây là tình yêu Nhân tộc. Trong lòng hơi kỳ quái, có chút không thoải mái, nhưng lại rất kỳ diệu.
Ngay sau đó Tuyết Hương cảm thấy, nếu dựa theo những hình ảnh mà nàng nhìn thấy...
Vì vậy... Tiếp theo Dương Bách Xuyên là người hốt hoảng.
Ban đầu hắn mang theo tình yêu hôn Tuyết Hương, nhưng hắn không ngờ trong mấy trăm năm hắn bế quan, Tuyết Hương thường xuyên đi theo Yến Xích Hà đi ra ngoài thành Tiên Đan, chứng kiến rất nhiều hành động của Nhân tộc, trong đó thứ làm nàng ấn tượng sâu nhất là tình yêu Nhân tộc.
Nhưng... Hoàn toàn hiểu sai rồi.
Trong lúc người nào đó đang chìm trong khoảnh khắc tốt đẹp, không ngờ lại cảm nhận được một đôi tay ngọc thò vào trong quần áo của hắn.
“A ~" Dương Bách Xuyên run rẩy: “Tuyết Hương, dừng lại, nơi này không thích hợp.”
Tuyết Hương bắt đầu cởi quần áo của Dương Bách Xuyên, nghe vậy, khó hiểu hỏi: “Không phải trong tình yêu của Nhân tộc các ngươi, tiếp theo chúng ta nên cởi sạch hay sao?”
“Khụ ~” Dương Bách Xuyên suýt nữa cười thành tiếng, xấu hổ buông lỏng Tuyết Hương ra, nói: “Ai nói tình yêu của Nhân tộc là như vậy?”
“Yến Xích Hà nói cho ta, trong lúc ngươi đang bế quan, hắn dẫn ta đi nhìn tình yêu Nhân tộc các ngươi, hắn nói tình yêu Nhân tộc chân chính là trân truồng quấn quýt.” Tuyết Hương nói, nàng cảm thấy hình như không thích hợp, Dương Bách Xuyên không phả ứng, không lẽ hắn không thích nàng?
“Khụ khụ...” Dương Bách Xuyên ho khụ khụ, cắn răng nói: “Yến Xích Hà, chờ. lão tử trở về, chắc chắn sẽ đánh chết ngươi.”
Thì ra Tuyết Hương bị cái tên Yến Xích Hà ngu ngốc kia dạy hư.
“Không lẽ Yến Xích Hà nói không đúng?” Tuyết Hương hỏi.
“Đương nhiên không đúng, những gì ngươi biết chỉ là một phần nhỏ trong tình yêu của Nhân tộc, nhiều nhất là sinh lý, còn về tình yêu thì phải dựa vào bản thân đi tìm hiểu, sau này sẽ nói cho ngươi. Còn có, sau này không được nghe Yến Xích Hà nói hươu nói vượn.” Dương Bách Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Biết rồi ~ Ta sẽ tiếp tục học tập, muốn dung nhập Nhân tộc phải hiểu mọi thứ về Nhân tộc, ta sẽ bắt đầu từ tình yêu.” Tuyết Hương nghiêm túc nói/
Dương Bách Xuyên cảm thấy rất đau đầu, đang định nói tiếp thì dưới vực sâu truyền đến một lực kéo hút vô cùng lớn, không thể ngăn cản.
Dương Bách Xuyên biết đây là lực truyền tống không gian, Đinh Hòa Bình từng nhắc nhở, trận pháp thượng cổ ở nơi này rất không ổn định, rất có khả năng bị kéo vào thẳng thành Ma tộc.
Không hốt hoảng, hắn ôm chặt Tuyết Hương,
Sau đó cảm thấy váng đầu hoa mắt.
Thân thể hai người xoay tròn.
Hắn vận chuyển công pháp ôm chặt Tuyết Hương, biết bọn họ đã hoàn toàn tiến vào trong không gian trận truyền tống.
Cảm giác choáng váng này kéo dài rất lâu, Dương Bách Xuyên không biết cụ thể là bao lâu, có lẽ một ngày, cũng có thể mấy tháng, dù sao rất dài.
Cuối cùng hắn cũng cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Chưa kịp chuẩn bị, hắn và Tuyết Hương cùng rơi xuống, va mạnh lên trên một thứ vô cùng cứng rắn như tảng đá.
Bịch~ Cả người đau nhức. Nếu không phải bọn họ đều là tiên thể, khả năng cao sẽ bị ngã chết.