Theo lời đám người Đinh Hòa Bình nói, Lạc Dương đã biến mất hàng ngàn năm mà không chút tin tức nào.
Bây giờ thấy hai câu này, Dương Bách Xuyên cảm thấy Lạc Dương có thể đã xâm chiếm một thành nào đó trong thành, hơn nữa còn là đi tìm Ma tộc.
Bây giờ chỉ tồn tại hai khả năng, thứ nhất là Lạc Dương bị nhốt, thứ hai là đã chết.
Mặc dù Dương Bách Xuyên chưa từng thấy Lạc Dương, nhưng nếu bây giờ hắn gia nhập Tiên Minh luyện Tạo của thành Tiên Đan thì trên danh nghĩa hắn cũng là người của Tiên Minh Luyện Tạo rồi, cũng chính là thuộc hạ của Lạc Dương.
Tất nhiên, hắn là một tên thuộc hạ rất bất ổn.
Mặt khác, theo lời kể của Bảo Thuận Quang, sư phụ Lạc Dương có tên là Tinh Thần Tử, mà theo suy đoán của hắn, Tinh Thần Tử rất có thể là Nhị sư huynh của hắn
Về công về tư, cũng nên đi hỏi một chút về chuyện của Lạc Dương.
Sau đó Dương Bách Xuyên bước ra khỏi động phủ.
"Yến Xích Hà."
Một tiếng gầm lớn.
"Chủ nhân, ngài quan rồi ~"
Yến Xích Hà bay tới.
"Đi mời đám người Bảo Thuận Quang tới đây, nói là ta có chuyện quan trọng muốn tìm bọn họ." Dương Bách Xuyên trực tiếp ra lệnh.
Yến Xích Hà biết chuyện Bảo Thuận Quang cũng trở thành người hầu của Dương Bách Xuyên.
Cho nên ít nhiều cũng có cảm giác khủng hoảng, nhưng Yến Xích Hà biết giữa hắn ta và Bảo Thuận Quang có sự khác biệt rất lớn bất kể là về tu vi cảnh giới hay thân phận địa vị, cho nên trong lòng chỉ có thể oán giận một chút.
"Được, thuộc hạ lập tức đi ngay."
Yến Xích Hà vèo một cái đã biến mất.
"Xuất quan rồi à~"
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng hắn, Dương Bách Xuyên xoay người lại thì thấy Tuyết Hương đi tới.
Nhìn thấy Tuyết Hương, trong lòng Dương Bách Xuyên tốt lên rất nhiều, hắn bế quan ba trăm năm bây giờ thấy tu vi của Tuyết Hương dường như đã có dấu hiệu đột phá.
"Ừm, xuất quan rồi, ngươi thế nào?" Dương Bách Xuyên thản nhiên hỏi.
"Ta bị kẹt ở bình cảnh, cũng không biết khi nào mới có thể đột phá, nhưng Ma tộc bọn ta đột phá bình cảnh luôn nhanh hơn Nhân tộc các ngươi, bước tiếp theo là ta sẽ đạt tới tu vi cảnh giới ngang với Hỗn Nguyên Đạo Tiên của Nhân tộc các ngươi đấy." Tuyết Hương hiếm khi nói nhiều thế này.
Đối với Tuyết Hương, hiện tại Dương mỗ càng nhìn càng thấy đẹp, có lẽ là bởi vì nàng ấy đã theo Dương Bách Xuyên vào đời một thời gian dài, lúc này nhìn nàng ấy có vẻ có chút nhân vị hơn rồi, hoặc có thể nói là chân thực hơn, trông có vẻ rất quyến rũ…
"Trứng Côn Bằng thế nào rồi?" Dương Bách Xuyên cũng quan tâm đến vật cưỡi tương lai của hắn.
"Nó vẫn như cũ, cũng không biết khi nào nó mới nở nữa." Tuyết Hương nói.
"Ngươi cầm viên đan dược này rồi tìm cơ hội uống đi, xem thử có thể giúp ngươi đột phá hay không." Sau khi Dương Bách Xuyên nghĩ nghĩ, hắn vẫn lấy ra một viên đan Kim Nguyên Đại La đưa cho Tuyết Hương.
Mặc dù là Yêu Tiên, nhưng tiên đan chính là sức mạnh thuần túy, trên lý thuyết thì đều có tác dụng.
Hắn không hề keo kiệt với Tuyết Hương.
"Được, đa tạ ~"
"Ách~"
Dương Bách Xuyên có chút kinh ngạc, từ trước đến giờ Tuyết Hương chưa từng nói lời cảm tạ, nhưng bây giờ hắn lại nghe được nàng ấy nói cảm tạ, đây cũng là cảnh tượng hắn thích nhìn thấy.
Trong lòng Dương mỗ luôn tin tưởng, bất kể là sinh linh tu luyện gì cũng đểu phải có nhân vị mới đúng.
Thay vì nói ngươi là tiên, ngươi phải cao cao tại thượng, tài trí hơn người.
Hắn thích nhân vị hơn.
Dương mỗ mỉm cười nói: "Ha ha, sau này ngươi không cần phải khách khí với ta, ngươi cứ dùng trước thử xem, nếu có hiệu quả thì ta ở chỗ ta vẫn còn."
"Được, ta sẽ dùng." Không biết tại sao lúc này Tuyết Hương lại có chút đỏ mặt.
"Oa nha nha nha... Con gà nhỏ yếu khốn khiếp, cho ta cho ta, ông đây cũng muốn đan dược, ngươi đã hứa cho ông đây bao nhiêu lần rồi, lúc nào cũng nói cho ông đây đan dược mà mãi không thấy đâu, lần này ngươi không thể nuốt lời được, đưa đan dược cho ông đây..."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!