Nhìn sắc mặt lo lắng của Phong Tiên, Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: "Cửu Nhi tỷ tỷ đừng lo lâng, đây đều là truyền thuyết, chỉ là một tòa cung điện mà thôi, không nói lên điều gì cả."
Phong Tiên nói: "Cũng mong là ta nghĩ nhiều, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút, thế này đi, lát nữa sau khi vào đại điện chúng ta đều phải cấn thận, nếu có gì không đúng thì lập tức rời đi."
"Được" Dương Bách Xuyên đáp.
Phong Tiên lập tức tiến lên, thận trọng đánh ra một luồng sức mạnh vào cửa chính điện của Thủy Thần Cư.
"Rầm~"
Ngay sau đó cửa chính phát ra một tiếng động lớn rồi lại mở ra một cách dễ dàng.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên và Phong Tiên đều sửng sốt, không ngờ Thủy Thần Điện khí thế hùng vĩ như vậy lại bị mở ra một cách dễ dàng, hoàn toàn không có bất kỳ phòng ngự gì.
Sau khi sững sờ một hồi, hai người đi vẽ phía đại điện.
'Vào trong đại điện, Dương Bách Xuyên, Phong "Tiên và Tiểu Phượng Hoàng trở nên thật nhỏ bé, đại điện cao khoảng ba mươi trượng, độ cao lên đến một trăm mét, thật sự quá rộng lớn.
Xung quanh cũng rộng khoảng ba mươi trượng.
Dương Bách Xuyên nghĩ đây có lẽ là sự khác biệt giữa Yêu Tộc và Nhân Tộc, đến đại điện cũng xây dựng theo hình dáng cơ thế.
Nhưng sau khi đi vào đại điện cũng rất đặc biệt, như thể đang đi trên mặt nước, một vực nước sâu thăm thẳm.
Bọn họ xuất hiện trên mặt nước, nhưng lại cảm giác cứng rắn như mặt đất, cảm giác rất kỳ lạ, mà bốn phía cũng mông lung mờ mịt, như thể đang ở trong biển cả vô tận, nhìn không thấy điểm cuối...
Cả đại điện đều rất u ám, không có thứ tồn tại.
"Cứu Nhi tỷ tỷ, nơi này làm sao vậy?" Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi.
Phong Tiên nói: "E là có càn khôn khác, chúng ta cẩn thận chút đi.” Phong Tiên cũng nhìn không thấu đại điện này, không hiểu hoàn cảnh ở đây thế nào.
"Ầm ~"
Hai người vừa nói chuyện thì phía sau có tiếng động lớn.
Dương Bách Xuyên và Phong Tiên vội vàng nhìn lại, chỉ thấy cánh cửa chính điện phía sau họ đã đóng lại.
Cả đại điện lập tức chìm vào bóng tối.
Biến cổ bất ngờ khiến ba người Dương Bách Xuyên đều kinh hãi.
Đại điện vốn đã tối tăm sau khi đóng cửa liền tối đến nỗi khó mà nhìn thấy năm ngón tay.
Cũng không thể dùng thần thức thăm dò, thị lực bình thường đương nhiên không thể nhìn thấy gì cả
Đúng lúc này, trong bóng tối vang lên một giọng nói tang thương: "Các tiểu bối, chào mừng đến với thế giới của bổn thần... Các ngươi có hai lựa chọn, một là tìm được bổn thần, sau đó đánh bại bổn thần.
Hai là nếu không tìm thấy bổn thần hoặc là dù tìm thấy rồi mà không đánh bại được bổn thần thì các ngươi chỉ có một con đường, chết đuối trong thế giới của bổn thần, ha ha ha, hàng vạn năm rồi, bổn thần cuối cùng không còn buồn tẻ nữa, bổn thần sắp điên mất thôi, ha ha ha..."
Giọng nói đột nhiên vang lên này khiến ba người Dương Bách Xuyên biến sắc, mấu chốt là căn bản không cảm nhận được giọng nói này phát ra từ đâu, hoàn toàn là xuất hiện từ bốn phương tám hướng.
Nghe giống như một người bị giam giữ trong ngục vô số năm, không có ai để trò chuyện, không có tiếp xúc với bên ngoài, tâm lý trở nên vặn vẹo.
Bây giờ đột nhiên có mấy người vào nhà giam, như thể gặp được con mồi, liền trở nên vô cùng kích động.
Có cảm giác như mèo vờn chuột vậy.
Còn nữa người này tự xưng là bổn thần, khẩu khí cũng lớn thật.
Gòn đưa ra hai lựa chọn, muốn ba người Dương Bách Xuyên tìm được hắn ta rồi đánh bại hẳn ta, nếu không sẽ giết chết bọn họ.
Đây là tình huống gì?
Dương Bách Xuyên có chút không rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!