Sau khi nhẩm tính ra tổng giá trị, chính bản thân Dương Bách Xuyên cũng phải giật mình. Đối với anh mà nói, năm tỷ hai trăm tám mươi triệu là con số khổng lồ.
Anh thầm cảm thán tài lực hùng hậu của thế gia võ cổ, chẳng có nhà nào yếu cả.
Trong chín viên đan Trú Nhan có tám viên rơi vào tay võ cổ giả, chỉ có một viên cuối cùng là vị thương nhân giàu có phương Nam kia lấy được.
Điều này đủ để chứng minh tài lực của thế gia võ cổ, đúng là ai cũng lắm tiền.
Dương Bách Xuyên không ngờ chỉ chín viên đan Trú Nhan đã mang đến cho mình khoản tiền năm tỷ hai trăm tám mươi triệu. Nếu như luyện chế một trăm viên...
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên nuốt nước miếng. Tóm lại là sau này anh sẽ không thiếu tiền.
Buổi đấu giá kết thúc, mọi người lục tục rời khỏi hội trường. Những người không đấu giá được thì ngậm ngùi nuối tiếc, gặng hỏi Ngải Diệp khi nào tổ chức tiếp.
Câu trả lời của Ngải Diệp là không biết, cô ta nói rằng công ty đấu giá chỉ đấu giá thay chứ không biết lai lịch của đan Trú Nhan, cho dù biết cũng không thể tiết lộ tin tức khách hàng.
Ngoài Dương Bách Xuyên ra, người vui vẻ nhất chính là Triệu Nam. Cô ấy tin rằng sau buổi đấu giá đan Trú Nhan này, công ty đấu giá sẽ nổi tiếng, khách hàng sẽ nghe danh mà đến.
Sau khi mọi người đi hết, Dương Bách Xuyên ngoảnh đầu thì thấy Mộ Dung Khinh Phong đi tới chỗ Ngải Diệp. Tuy khoảng cách xa nhưng anh vẫn nghe thấy Mộ Dung Khinh Phong nói với Ngải Diệp: "Theo giao ước lúc trước, tôi sẽ trả tám trăm triệu theo giá đấu giá cao nhất cho viên đan Trú Nhan dùng để thử thuốc..."
Nghe vậy, Dương Bách Xuyên bèn đi thẳng tới đó. Anh rất tán thưởng hành động giữ lời hứa của Mộ Dung Khinh Phong. Anh ngẫm nghĩ giây lát rồi ngắt lời Mộ Dung Khinh Phong: "Anh Mộ Dung, không tính viên thuốc thí nghiệm kia nữa. Hành động của anh cũng xem như đã quảng cáo cho công ty chúng tôi, vì vậy chúng tôi miễn phí cho viên đan Trú Nhan đó. Cảm ơn anh Mộ Dung đã ủng hộ."
Mộ Dung quay lại thì thấy giám đốc của công ty đấu giá Dương Bách Xuyên. Anh ta trịnh trọng nói: "Không không không, tôi rất cảm kích vì quý công ty đã đấu giá đan dược thần kỳ như thế, giúp tôi hoàn thành tâm nguyện. Đối với tôi, tám trăm triệu chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa, tôi đề nghị thử thuốc đã quấy rầy quý công ty, theo lý thì tôi nên chi trả số tiền này."
Dương Bách Xuyên không ngờ Mộ Dung Khinh Phong lại là người cố chấp như vậy, hơn nữa nghe giọng điệu thì có vẻ như anh ta thật sự không để ý đến tiền bạc. Anh bèn bảo Ngải Diệp nhận tám trăm triệu theo giao ước.
Lần này Dương Bách Xuyên thu vào những sáu tỉ không trăm tám mươi triệu, đúng là giàu sau một đêm.
...
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, ba của Triệu Nam phải về Yên Kinh ngay. Ông ấy là người quản lý việc kinh doanh của nhà họ Triệu nên không tiện ở lâu. Triệu Viễn Thành cũng đi cùng. Dương Bách Xuyên và Triệu Nam tiễn họ ra cổng, lên xe.