"Các vị còn nhớ Vân Môn không?”
Đây mới là câu nói đầu tiên của tên họ Dương nào đó.
Nhưng sau khi câu nói này được thốt ra, âm thanh bộp bộp liên tục vang lên.
Ngoại trừ mấy gia chủ ngày hôm nay đến dự, các đại biểu được phái tới đều bị một luồng áp lực vô hình đè xuống đất.
Lúc này, mặc dù mấy gia chủ Côn Luân không phải chịu áp lực, nhưng khi nghe thấy Dương Bách Xuyên nói câu "các vị còn nhớ Vân Môn không”, bọn họ đều túa mồ hôi trán.
Đây là thủ đoạn gì?
Chỉ một câu nói, không có hành động gì cả, vậy mà lại khiến mười mấy đại biểu ở đây nằm bẹp dưới đất, khóe miệng trào máu?
Hơn nữa, bọn họ còn nghe ra nỗi tức giận trong câu nói này của Dương Bách Xuyên.
Không hỏi các vị có nhớ Dương Bách Xuyên hẳn không, mà hỏi có nhớ Vân Môn không?
Đây là đang nhắc nhở đám người bọn họ năm xưa hắn từng nói lấy Vân Môn làm đầu, nhưng không có ai coi ra gì!
Không coi ra gì cũng được thôi!
Nhưng hậu quả thì phải tự mình gánh chịu!
Trên trán chưởng giáo Côn Luân đổ mồ hôi lạnh, nhìn chưởng giáo Võ Đang là Hoa Thanh Chân Nhân xin giúp đỡ. Ông ta biết lúc này chỉ có Võ Đang có
quan hệ sâu xa với Vân Môn lên tiếng thì mới thích hợp.
Không cần hỏi, mấy người bọn họ cũng biết Dương Bách Xuyên bất mãn với giới tu sĩ hiện nay.
Hoặc là nói bất mãn với bọn họ.
Chưởng giáo Võ Đang là Hoa Thanh Chân Nhân nuốt nước bọt, nhưng thái độ khá ung dung, bởi vì từ trước tới giờ Võ Đang và Vân Môn chưa từng có bất kỳ mâu thuẫn nào, coi nhau như người một nhà.
"Đệ tử Hoa Thanh chưa bao giờ dám quên sư tổ, càng không dám quên Vân Môn..."
Dương Bách Xuyên híp mắt, hắn không có ấn tượng với chưởng giáo Võ Đang hiện tại, nhưng có thể nhìn ra Hoa Thanh không nói dối, lời nói rất chân thành.
Hắn lại nhìn người của Côn Luân, Thiếu Lâm, Thiên Cương và mấy gia tộc khác, ai nấy đều đứng khom lưng nhưng đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Cuối cùng Dương Bách Xuyên thở dài, nói: "Tất cả đứng dậy đi..."
Dương Bách Xuyên không có hứng ra tay với mấy người này, vả lại mấy người bọn họ đều tới đã chứng tỏ ít nhiều gì bọn họ vẫn còn ghi nhớ lời nói của mình năm xưa.
Hơn nữa, Hoa Thanh của Võ Đang đã mở lời, hản cũng bớt giận.
Nhưng những người khác thì Dương Bách Xuyên không định bỏ qua, bọn họ nằm rạp trên đất đã lâu.
Sau đó, Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm những người nằm rạp trên đất, gắn giọng hỏi: "Gia chủ nhà các ngươi chết hết rồi à?"
Câu hỏi bất giác mang theo chân nguyên trong cơn tức giận lập tức khiến những người nằm rạp trên đất hộc máu.
Người nào người nấy đều run lẩy bẩy. "Bẩm... bẩm tiền bối, gia chủ đang ở nhà..." Người thứ nhất trả lời là người của một gia tộc.
Sau đó, những người khác cũng tranh nhau trả lời, ai cũng nói gia chủ đang ở nhà.
Bọn họ sợ Dương Bách Xuyên đang nổi giận, mình khó giữ mạng.
Dương Bách Xuyên nghe xong thì cười ha hả. Quả nhiên đúng như hẳn suy đoán, thời gian lâu dài những người này đã quên Vân Môn tượng trưng cho điều gì.
"Được lắm, tất cả đều đang ở nhà đúng không? Nếu lệnh triệu tập của Vân Môn không mời được thì ta sẽ đích thân đi mời bọn họ." Dương Bách Xuyên cười gắn, sau đó đứng tại chỗ, nhắm mắt lại, thần thức cường đại bao phủ khắp đất trời phóng ra ngoài.
Thần thức cường đại của hắn có thể bao trùm cả Trái Đất chỉ bằng một ý niệm.
Mấy gia chủ Côn Luân không biết Dương Bách Xuyên có ý gì, còn tưởng hắn muốn bay đi hoặc ra lệnh cho người đi bắt những kẻ không đến, nhưng lại thấy Dương Bách Xuyên đứng tại chỗ nhắm mắt lại.
Lúc này, phương trượng chủ trì của Mật Tông Tự đang tĩnh tọa trong một ngôi chùa trên một ngọn núi lớn nào đó ở vùng Tây Tạng thì đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Ông ta há to miệng nhưng không thể phát ra tiếng, sau đó bỗng dưng biến mất trong căn phòng.
Trong lúc chưởng môn của Ba Thục Nga Mi và mấy đại trưởng lão đang bàn chuyện, trước ánh mắt kinh hãi của đồng tử, chưởng môn và mấy đại trưởng lão đều biến mất trong đại điện...