Nhưng Dương Bách Xuyên cũng biết hiện tại mục đích của mình là mau chóng thu thập rượu mật hoa ở đây, thời gian không thể quá lâu, không biết Mai tỷ có thể kéo dài bao lâu. Chưa kể bên ngoài có một bầy khỉ và gấu núi, nói không chừng bầy khỉ sẽ trở về, đến lúc đó thì phiền to.
Hắn nhấc chân đi về phía trước.
Nhưng khi hắn sắp đi đến cạnh hồ rượu, trong sơn động vang lên một tiếng kêu...
"Kéc..."
Tiếng kêu vô cùng chói tai.
Dương Bách Xuyên rợn tóc gáy, vội vàng dừng lại nhìn xung quanh. Vừa nãy khi tiến vào hắn đã quan sát, không phát hiện thấy ở đại sảnh này có sinh linh nào khác. Nhưng bây giờ lại đột nhiên vang lên tiếng kêu chứng tỏ có sinh linh khác ở đây, chẳng qua là hắn không phát hiện ra mà thôi.
Sinh linh có thể khiến hắn không phát hiện ra tuyệt đối không đơn giản.
Rõ ràng là hắn không phát hiện ra ở đây có khỉ, nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng khỉ kêu chói tai.
Nghe ra ý cảnh cáo rõ ràng, tựa như đang nói Dương Bách Xuyên không được đến gần.
Dương Bách Xuyên dừng bước, tay cầm kiếm Đồ Long, cảnh giác quan sát.
Hắn nhìn quanh một vòng mà không phát hiện được gì.
Điều này làm hắn hơi hoang mang.
Lẽ nào là ảo giác?
Dương Bách Xuyên lắc đầu, cho rằng không có khả năng. Với tu vi cấp bậc hiện tại của hắn, làm sao có thể nghe nhầm được?
Nhất định là có sinh linh nào đó, nghe tiếng kêu thì có vẻ là khỉ.
Khả năng cao là khỉ canh giữ nơi này.
Trong tầm mắt, ngoại trừ những khối thạch nhũ to lớn ở xung quanh ra, Dương Bách Xuyên thật sự không phát hiện ra gì khác.
Dương Bách Xuyên cẩn thận hẳn ra, thử tiếp tục tiến lên.
Vèo!
Hắn vừa mới tiến lên một bước thì có tiếng xé gió vang lên. Hắn vội vàng vung kiếm đồ Long lên đỡ.
Keng!
Ngay sau đó, cánh tay Dương Bách Xuyên tê rần, hắn vội vàng lùi về sau một bước.
Trong lòng dời sông lấp biển.
Hắn nhìn xuống dưới chân, một khối thạch nhũ đã vỡ đôi.
Thứ tập kích hắn là một khối thạch nhũ to bằng nắm đấm mà thôi.
Nhưng lại làm cho cánh tay hắn tê rần, phải lùi về sau.
Có thể thấy lực của khối thạch nhũ không biết bay đến từ đâu này lớn cỡ nào.
Dương Bách Xuyên vừa bực tức vừa kinh ngạc.
Đường đường là đại thánh chủ Phi Thăng cảnh, vậy mà ở đây lại bị dọa toát mồ hôi, thấp thỏm lo sợ.
Điều quan trọng là hắn không phát hiện ra đối phương đang ẩn náu ở đâu.
Đúng là gặp ma mà!
"Xuất hiện đi!"
Trong lòng bùng lên lửa giận, tên họ Dương nào đó hét to.
Vèo vèo vèo!
Tiếng xé gió vèo vèo vèo lại vang lên bên tai, lần này Dương Bách Xuyên đã phát hiện ra và cũng nghe thấy.
Hắn không cần suy nghĩ, lập tức trở tay vung kiếm khí, dùng hết sức lực.
Ầm ầm ầm...
Dương Bách Xuyên xoay người, lại thêm ba khối thạch nhũ tập kích hắn.
Tốc độ nhanh, lực độ lớn vượt quá tưởng tượng.
Bị hắn chém vỡ tan tành.
Một giây sau, Dương Bách Xuyên nghiêng người lao tới chỗ cách hắn mấy chục mét, chém vào khối thạch nhũ cao hơn ba mét.
Ầm ầm...
Bởi vì hắn nhạy bén cảm giác được đối phương ẩn nấp đằng sau cột thạch nhũ này.
Sau tiếng vang lớn, cột đá vỡ vụn.
Dương Bách Xuyên nhìn không chớp mắt.
Nhưng sau khi cột đá vỡ, hắn không nhìn thấy gì cả, hoàn toàn trống rỗng.
Giờ phút này tên họ Dương nào đó đã triệt để nổi giận, hắn cảm thấy mình bị đùa giỡn.
Rất có thể là bị một con khỉ đùa giỡn.
Từ trước tới giờ chưa từng có một ai dám đùa giỡn hắn, mấy ngày nay đã phá kỷ lục rồi.
"Đệch... Đừng để ta bắt được ngươi..."
Tên họ Dương nào đó tức giận đến nỗi la to.
Hắn nổi tính tàn nhẫn, thân hình khẽ động hóa thành một bóng mờ, bắt đầu tìm kiếm khắp không gian đại sảnh rộng hơn ba trăm mét vuông.
Cả không gian không có thứ gì khác, bốn bề toàn là các cột thạch nhũ đủ mọi kích cỡ, cứ tìm từng cột kiểu gì cũng tìm ra.
Dương Bách Xuyên bất chấp tất cả, cho dù giáp mặt chính diện, cho dù đối phương cường đại thì sao chứ, đâu phải hắn không có thủ đoạn, hắn không thể nơm nớp đề phòng mãi đúng không?
Bị đối phương liên tục đánh lén phá rối, hắn không có thời gian đi lấy rượu.