“Huynh tới đây làm gì?”
Ở phía xa, Hiên Viên Linh Hề quay lưng về phía Dương Bách Xuyên, lạnh lùng nói.
Nhưng nghe thế nào cũng giống như một nàng dâu nhỏ đầy oán giận.
Dương Bách Xuyên hơi xấu hổ: “Khụ khụ...Hiên Viên cô nương, gì nhỉ, ta cứ nghĩ nàng trở về hoàng triều Hiên Viên rồi nên...”
Chưa nói xong đã bị Hiên Viên Linh Hề cắt ngang: “Cho nên huynh tới làm cái gì? Lương tâm phát hiện ra ân nhân cứu mạng là ta sao?”
“Khụ khụ... Ta đây không phải tới chịu tội với nàng hay sao...”
Vừa nói, Dương Bách Xuyên vừa đi tới đình nghỉ mát.
“Hừ...”
Hiên Viên Linh Hề quay đầu đi, trong lòng nàng cảm giác rất tủi thân, rõ ràng vì tên Dương Bách Xuyên khốn kiếp nên nàng mới tới Vân Môn tiên cảnh, hơn nữa còn bận trước bận sau giúp muội muội Dương San San khôi phục đan điền, giải độc giúp Dương Bách Xuyên, mặc dù cuối cùng không giúp được, nhưng cũng tốn rất nhiều tâm sức.
Nàng còn giảng giải y đạo cho đệ tử Vân Môn, nhưng...nhưng hơn một năm rồi mà tên khốn kiếp này cũng không tới thăm nàng, thậm chí giống như đã quên mất nàng.
Rõ ràng...trong lòng đều là hắn, hết lần này tới lần khác lại bị lạnh nhạt, có nhiều lần Hiên Viên Linh Hề muốn rời đi, nhưng mà mỗi một lần đều ma xui quỷ khiến mà ở lại.
Hắn là đồ đầu gỗ.
Lúc này, trong mắt Hiên Viên Linh Hi đã có nước mắt, kể từ khi ở Thái Hoang, nàng chưa bao giờ quên đi Dương Bách Xuyên không biết vì sao lúc nào nàng cũng nhớ tới hắn, sau đó Hiên Viên Linh Hề biết mình đã yêu tên khốn nạn kia.
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Hiên Viên Linh Hề đỏ mắt cúi đầu, nước mắt tuôn như mưa, càng nghĩ càng thấy tủi thân vô cùng.
Dương Bách Xuyên đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này thì không biết phải làm sao, Hiên Viên Linh Hề khóc rồi.
Dương Bách Xuyên sợ nhất là nhìn thấy con gái khóc, hắn hoảng loạn nói: “Hiên Viên cô nương, nàng...nàng đừng khóc, sao vậy? Có phải có người bắt nạt nàng không? Nàng nói cho ta biết ta sẽ đi đánh gãy chân hắn, làm chủ cho nàng.”
“Được, vậy ta nói cho huynh, chính là tên khốn kiếp tên Dương Bách Xuyên, huynh ấy bắt nạt ta, huynh đi đánh gãy chân hắn đi.” Hiên Viên Linh Hề tức giận, ngẩng đầu nhìn Dương Bách Xuyên.
“Ặc...Cái này...”
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên lại lúng túng.
Hắn đứng ngây ra tại chỗ.
“Phụt...”
Hiên Viên Linh Hề nhìn thấy dáng vẻ hồ đồ của Dương Bách Xuyên thì bật cười ra tiếng.
Lúc này mới phản ứng kịp, người phụ nữ này đang cố ý trêu chọc hắn.
Hắn cũng cười rồi ngồi cạnh Hiên Viên Linh Hề.
Lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy bể, câu này quả đúng không sai, nhưng với Dương Bách Xuyên mà nói, hắn cũng là người đã tu luyện hàng trăm năm, đồng thời cũng xem như cao thủ tình trường, đương nhiên có thể nhìn thấu tâm tư của Hiên Viên Linh Hề.
Nhìn xung quanh không có ai, bốn phía hoa nở rộ, bên cạnh còn có giai nhân, lúc này còn không biết an ủi như thế nào thì hắn đập đầu vào miếng đậu phụ chết cho xong.
Dương Bách Xuyên khẽ cười, hắn lặng lẽ tiến tới, đối mặt với Hiên Viên Linh Hề đang nghiêng người sang một bên: “Không cần phải đánh gãy chân, vậy thì phiền phức lắm, người cho nàng là xong, ta lấy thân báo đáp được không?”
Hiên Viên Linh Hề bị Dương Bách Xuyên nói bên tai, lỗ tai ngứa ngáy, nàng nghe hắn nói như vậy thì quay lại, hai người môi chạm môi.
Nàng mở to hai mắt, đang định tránh né thì bên hông siết chặt, nàng bị cánh tay của Dương Bách Xuyên ôm vào lòng.
“Ưm...”
Chưa kịp lên tiếng.
Dương Bách Xuyên đã trực tiếp hôn nàng, điên cuồng bá đạo, toàn thân Hiên Viên Linh Hề như nhũn ra...
Mấy phút sau, ánh mắt Hiên Viên Linh Hề đã không còn chút oán giận nào, chỉ còn lại vẻ mê ly, cổ họng phát ra tiếng thở dốc nũng nịu.
Củi khô lửa cháy, ham muốn nguyên thủy bùng cháy, mãnh liệt như lửa...
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên vung tay bày kết giới bao phủ toàn bộ sơn cốc, quần áo bay đầy trời, cảnh tượng kiều diễm ở giữa biển hoa.
Chỉ còn lại tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở dốc của người đàn ông.
...
Ba ngày sau, Dương Bách Xuyên mới ra khỏi sơn cốc, trước khi đi hắn đã khắc ba chữ trên vách núi trước cửa – Linh Hề Cốc.
Đây là sự thừa nhận của hắn với nữ nhân của mình, là thân phận, mỗi một người đều sẽ có một nơi ở tương tự.
Ba chữ này sẽ nói cho mọi người của Vân Môn tiên cảnh biết, kể từ ngày hôm nay Hiên Viên Linh Hề sẽ là một trong những chủ mẫu của bọn họ.
Ngày hôm sau, Dương Bách Xuyên đã dặn dò xong tất cả mọi thứ, hắn dẫn Mai tỷ và tiểu Phượng Hoàng rời khỏi Vân Môn tiên cảnh.
Hắn phải đi Tiểu Yêu Giới, tìm cách để chữa trị yêu đan cho Chồn Nhi.
Bây giờ hắn có rời đi thì Vân Môn tiên cảnh cũng sẽ không có vấn đề gì, đặt tại dãy núi Vân Lôi vốn đã được thiên nhiên che chở, huống chi ở trung tâm còn có quốc bảo thú Vân Lôi khống chế trận pháp, còn cả thiên yêu tọa trấn, thêm Khoáng Tùy Phong, Lôi lão hổ, nhân tộc bày mưu tính kế.
Sẽ không xảy ra chuyện.