Cả U Linh Chi Đô xem như hoàn toàn bị Dương Bách Xuyên và thuộc hạ là đại yêu tiêu diệt, hoàn toàn xóa tên.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng không quên tổ chức sát thủ U Linh của U Linh Chu Đô, căn cứ của tổ chức này nằm ngay trong đỉnh núi U Linh.
Hắn phất tay, một ngọn lửa xuất hiện đánh vào thi thể của thánh chủ U Linh.
Mặc dù lão già này đã chết, nhưng đối mặt với một lão quái vật như vậy Dương Bách Xuyên vẫn có chút lo lắng, chỉ khi đốt xác ông ta thành tro mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Ầm một tiếng, thi thể của thánh chủ U Linh bị đốt cháy.
Trong chớp mắt đã biến thành tro tàn, một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn bay nó theo đất trời.
Dương Bách Xuyên vốn định xoay người đi tìm hang ổ của tổ chức sát thủ U Linh, nào ngờ vừa định quay đi thì nhìn thấy một mảnh giấy màu xám xuất hiện dưới đống tro tàn của thánh chủ U Linh sau khi gió mạnh thổi qua, nếu nó không lóe sáng thì hắn sẽ không để mắt tới.
Dương Bách Xuyên ngạc nhiên, ngồi xổm xuống nhặt mảnh giấy từ tro tàn của thánh chủ U Linh.
Dương Bách Xuyên vừa cầm lên liền cảm thấy cả người lạnh lẽo, lạnh đến nỗi khiến hắn phát run.
Nhìn giống như là giấy, nhưng sau khi cầm lên Dương Bách Xuyên mới phát hiện không phải giấy, cảm giác lạnh lẽo lại nhẵn nhụi vô cùng, trông giống ngọc lại không phải ngọc, trông giống giấy lại không phải giấy, mỏng như cảnh ve sầu và chỉ bằng hai bàn tay người lớn.
Phía trên không có gì cả, hai mặt trước sau đều xám xịt và trống một mảnh.
Nhưng Dương Bách Xuyên tin rằng thứ giống như mảnh giấy này tuyệt đối không phải vật tầm thường, bởi vì nó được đốt ra từ thi thể của thánh chủ U Linh, hơn nữa ngọn lửa của hắn không đốt cháy được nó, chứng tỏ nó không tầm thường.
Có thể được chứa đựng trong cơ thể của thánh chủ U Linh thì là gì chứ?
Liệu có phải pháp khí gì không?
Dương Bách Xuyên lập tức lắc đầu phủ định suy nghĩ này, pháp khí tuyệt đối không có hình dạng giống như từ giấy.
Dương Bách Xuyên cầm nó trên tay, thôi động chân nguyên thử xem có biến hóa gì không.
Kết quả sau khi truyền chân nguyên vào không có chút thay đổi gì, ngược lại chân nguyên của hắn bị mảnh giấy này hấp thụ hoàn toàn.
Dương Bách Xuyên không tin, lại tăng thêm chân nguyên.
Nửa giờ sau hắn toát đầy mồ hôi, kết quả không hề xảy ra biến hóa, mà chân nguyên trong cơ thể hắn gần như cạn kiệt, mảnh giấy mỏng này có bao nhiêu chân nguyên thì hấp thu bấy nhiêu, quả thực là một cái hố không đáy.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên vô cùng khiếp sợ, một vật chỉ to bằng bàn tay lại có thể chịu được một lượng lớn chân nguyên như vậy mà không hề phát sinh biến hóa gì.
"Ha..."
Dương Bách Xuyên thở ra một hơi, quyết định bỏ cuộc.
Bây giờ hắn càng tin chắc rằng thứ này tuyệt đối không tầm thường, không thể phá hủy, cực kỳ cứng rắn.
Lửa không thể đốt cháy nó, chân nguyên truyền vào cũng không thay đổi, cuối cùng Dương Bách Xuyên dùng kiếm chém nó cũng không để lại dấu vết gì, quả nhiên kỳ lạ.
Lúc này Dương Bách Xuyên giống như nhập ma, khiến các đại yêu nhìn nhau, không biết thánh chủ đại nhân đang phát điên cái gì, cũng không ai dám tiến lên xem thử.
Dương Bách Xuyên thở hổn hển, đúng lúc này trong đầu vang lên giọng nói của Hắc Liên: "Ngươi có thể sử dụng sức mạnh thần hồn thử xem..."
"À... Đúng rồi!"
Một câu nói này đã đánh thức hắn, Dương Bách Xuyên đi vào ngõ cụt, cách gì cũng đã thử qua, chỉ quên dùng sức mạnh thần hồn để thử.
Lúc này hắn vỗ trán, huy động sức mạnh thần hồn vào mảnh giấy.
Sau đó liền xảy ra biến hóa kỳ diệu...
Khi hắn rót sức mạnh thần hồn vào, trên mảnh giấy lập tức xuất hiện những ký hiệu phù văn màu vàng như muỗi, Dương Bách Xuyên chưa từng nhìn thấy loại phù văn này trước đây.
Trong rất bí ẩn!
Mà mặt sau lại xuất hiện một hoa văn hình trường, ở giữa có hình hai nhạc cụ, xung quanh có sáu vòng trong nhỏ, trong đó có năm vòng tròn sẫm màu, chỉ có một vòng tròn ở giữa là có quầng sáng vàng rực.
Dương Bách Xuyên kinh ngạc, hỏi Hắc Liên: "Hắc Liên có biết những phù văn và hoa văn này không?"
Dương Bách Xuyên nghĩ Hắc Liên đã có từ thời Hồng Hoang, có lẽ sẽ biết mấy thứ cổ xưa.
"Không biết, bây giờ thần hồn của ta còn kém xa kiếp trước, ký ức khôi phục được đều là vụn vặt, không nhận ra..." Hắc Liên trả lời.
Dương Bách Xuyên hơi thất vọng.
Lúc này nghé con ló đầu ra nói: "Chủ nhân, hình như là đồ của U Minh Giới..."
Dương Bách Xuyên nghe vậy chấn kinh, nhìn nghé con bằng đôi mắt rực lửa.