Dương Bách Xuyên nghe xong thì ngơ ngác.
Đối phương lập tức nói tiếp: “Tôi như này cũng là do ông cụ trong nhà sắp đặt mấy ngày hôm trước, hễ là cổ giả có tiếp xúc trong giới hay người có cơ duyên bước một chân vào cổ võ đều nghe thấy sự tích của cậu, bây giờ cậu rất nổi tiếng ở giới cổ võ đấy.”
Dương Bách Xuyên đã hiểu rõ tại sao Dương Lâm lại nói biết chuyện của anh.
Quả nhiên sau đó, Dương Lâm liền kể một ít tin đồn trong giới cổ võ, trong đó có chuyện Dương Bách Xuyên đánh Mã Tiểu Lục nhà họ Mã ở Tây Bắc và Diệp Khai nhà họ Diệp ở Yên Kinh.
Đối với chuyện này, Dương Bách Xuyên chỉ mỉm cười, không nói gì, nếu như Dương Lâm là người trong giới cổ võ, mà bản thân anh ta cũng trở thành cổ võ giả thì mọi chuyện càng dễ xử lý.
Dương Bách Xuyên lập tức mở miệng hỏi: “Dương Lâm, chuyện bức tranh cổ triều Đường bị mất ở lần đấu giá này đành phải nhờ cậu, bên ngoài tìm không thấy, tôi chỉ có thể xin cậu giúp đỡ, không biết có tiện không?”
“Có cái gì bất tiện, cậu cũng là người trong giới thì càng dễ, cho dù cậu không phải là cổ võ giả, dựa vào sức nặng là bạn cùng lớn, tôi cũng sẽ giúp cậu. Yên tâm đi, chỉ cần tên trộm vẫn chưa rời khỏi Cố Đô, tôi có thể tìm ra giúp cậu, cho tôi thời gian ba ngày, trong ba ngày nhất định sẽ phát hiện manh mối.
Hiện tại xin được chính thức giới thiệu, tôi cũng không sợ người khác chê cười, nhà tôi chỉ ăn cơm mềm, cũng không làm nên chuyện gì ở Cố Đô, thật ra cũng không tính là thế gia cổ võ thuần túy, chỉ có thế lực sau lưng là cổ võ giả thôi, xem như có chút nội tình…”
Từ giải thích của Dương Lâm, có thể nghe ra lực lượng của anh đủ mạnh, hoặc là nói thế lực cổ võ giả sau lưng nhà họ Dương rất hùng mạnh, nhà bọn họ chính là thế gia bên dưới vương giả ở Cố Đô.
Trong lòng Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, xem ra lần này anh tìm đúng người rồi.
Để tỏ lòng cảm ơn, Dương Bách Xuyên cho Dương Lâm một viên đan Tôi Thể.