Hai là, độc dược độc đan kiếm được rất nhiều tiền, trong đầu Dương Bách Xuyên đang nghĩ tới kế hoạch phát tài, hắn có trên người, độc nào mà không luyện chế ra được, đây sẽ là con đường kiếm tiền sau này của hắn.
...
Nghĩ xong giấc mộng giàu sang, hắn thu bộ da của yêu thú lại, Dương Bách Xuyên để chồn nhỏ dẫn đường, đưa hắn đi tìm quả Thủy Nguyên Tinh Linh.
Dãy đá ngầm dưới đáy sông Tịch Diệt kéo dài, có một số thảm thực vật dưới nước mọc trên núi đá, đúng là rất đặc sắc, dưới đáy sông, dù là rong rêu hay là cây cối đều sẽ tản ra ánh sáng yếu ớt, mờ ảo.
Có chồn nhỏ dẫn đường không lo không tìm được thiên tài địa bảo, hơn nữa chồn nhỏ vẫn canh cánh việc Dương Bách Xuyên đi lấy quả Thủy Nguyên Tinh Linh, biết được cây Thủy Nguyên vẫn còn tồn tại liền trở nên lo lắng.
Dương Bách Xuyên cười khổ, hắn dẫn Lục Yên Chi, Thú Ngũ Hành đi theo sau chồn nhỏ, bọn họ đi sâu vào trong dãy đá ngầm...
Dù sao thì dưới đáy sông Tịch Diệt cũng là nước, dưới này có tộc Thủy Yêu, Dương Bách Xuyên ẫn giữ cảnh giác cao độ, hắn thong thả đi theo sau chồn nhỏ xuyên qua dãy đá ngầm, qua một lúc, càng đi sâu vào trong, vượt qua thảm thực vật thì càng gian khổ.
Ba tiếng sau, chồn nhỏ cuối cùng cũng dừng lại, nó quay đầu không ngừng kêu về phía Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên vội vàng bước nhanh về phía trước.
Giây sau, ánh mắt hắn sáng lên...
Trước mắt hắn là một khoảng đất trống bằng sân bóng rổ, được bao quanh bằng dãy đá ngầm, nơi này dường như được con người tạo ra.
Xung quanh dãy đá ngầm là những hang động tự nhiên đen như mực.
Ở giữa khoảng trống, hắn nhìn thấy một gốc cây cao hơn mười mét, máu cây màu xanh đậm vô cùng tươi tốt, chiếc lá giống như lá thông tản ra màu vàng nhàn nhạt, chiếu sáng toàn bộ không gian rộng lớn bằng một sân bóng rổ.
“Quả nhiên là có câu Thủy Nguyên.” Dương Bách Xuyên nuốt nước miếng.
“Chi Chi ~” Chồn nhỏ kêu vui mừng, nó nhảy từ dãy đá đang đứng xuống, chạy thẳng tới cây Thủy Nguyên.
“Hương Hương, quay lại ~” Dương Bách Xuyên hô lên.
Nhưng mà lúc này, trong mắt chồn nhỏ chỉ có cây Thủy Nguyên, hoặc nói đúng hơn là năm quả Thủy Nguyên Linh Tinh trên cây, đâu thèm nghe Dương Bách Xuyên, vèo một cái đã phi lên.
Xung quanh yên tĩnh tới mức quỷ dị, nơi này giống như người, hoặc là sinh vật nào đó cố ý dọn dẹp ra, nhất định không đơn giản như vậy, chồn nhỏ tùy tiện chạy tới như vậy, Dương Bách Xuyên tức đến méo cả miệng, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác.
Đúng như những gì hắn đoán, quả nhiên là tìm được một cây Thủy Nguyên, hơn nữa bên trên còn có năm quả Thủy Nguyên Tinh Linh, theo lý mà nói thì phải có chín quả, nhưng chắc bốn quả kia đã bị thú Cá sấu vượn người, thú Cá sấu vượn người vừa bị giết chính là một ví dụ.
Cũng tức là nơi này không chỉ có một thú Cá sấu vượn người, chồn nhỏ quá liều.
Dương Bách Xuyên ngẫm lại, trước mắt cũng chỉ có cách này.
Bởi vì, cho dù có thú Cá sấu vượn người bảo vệ thì hắn cũng chuẩn bị mạo hiểm cướp lấy cây Thủy Nguyên, chi bằng đánh nhanh thắng nhanh, đoạt lấy cây Thủy Nguyên với quả trên cây rồi bỏ chạy.
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên quay sang nói với Lục Yên Chi: “Yên Chi, ngươi ở lại tiếp ứng, ta với Tiểu Ngũ qua đó.”
Không đợi Lục Yên Chi trả lời, hắn đã chạy vội về phía cây Thủy Nguyên, Thú Ngũ Hành cũng theo sát phía sau.
Để lại Lục Yên Chi với gương mặt lo lắng.
Chớp mắt, Dương Bách Xuyên và Thú Ngũ Hành đã bước tới trước cây Thủy Nguyên.
Mà lúc này, chồn nhỏ đã nhảy vọt lên thân cây Thủy Nguyên, mắt nhìn chằm chằm vào năm quả Thủy Nguyên Tinh Linh, ánh mắt nó sáng rực không ngừng kêu thích thú.
“Chồn nhỏ, nhanh lên một chút.” Cho tới thời điểm hiện tại, hắn vẫn chưa nhìn thấy yêu thú gì bảo vệ, đây vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng càng những lúc như thế này thì trong lòng Dương Bách Xuyên càng lo lắng, hắn vội vàng thúc giục chồn nhỏ nhanh chóng hái quả Thủy Nguyên Tinh Linh.
“Chi chi ~”
Chồn nhỏ thích thú kêu lên, móng vuốt nhỏ lập tức quơ về phía năm quả Thủy Nguyên Tinh Linh, lấy sạch.
Dương Bách Xuyên cũng chuẩn bị đào cây, thứ mà hắn xem trọng nhất chính là cây Thủy Nguyên này, đây mới là thứ đáng giá.
Hắn đã có nước Sinh Mệnh, nếu dời cây Thủy Nguyên vào trong không gian Càn Khôn, sau này sẽ không lo không có quả Thủy Nguyên Tinh Linh nữa.
Nhưng ngay lúc này, điều mà Dương Bách Xuyên lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra.
“Gào” Tiếng gầm đầy tức giận vang lên.
Vẻ mặt Dương Bách Xuyên lập tức thay đổi, theo bản năng hắn nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Gào” Tiếng thứ hai vang lên từ một bên khác.
Ngay sau đó lại một tiếng vang lên: “Gào~”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!