Đây là điều không thể, hắn chắc chắn bản thân mình không bị tâm thần phân liệt, chỉ có một nguyên thần, một ý thức, không thể nào có cá thể thứ hai được.
Vậy nên Dương Bách Xuyên cho rằng, dù là chuông Đông Hoàng hay là cánh cửa U Đô vừa xuất hiện thì đều không phải là mệnh tinh tượng của hắn.
Nhưng nếu như không vậy, vậy thì mệnh tinh tượng của hắn là gì?
Theo lý mà nói thì sau khi tới cảnh giới Hợp Thể thì nhất định sẽ xuất hiện mệnh tinh tượng, nhưng theo tình huống trước mắt, mệnh tinh tượng của hắn vậy mà không xuất hiện, chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô chắc chắn không phải mệnh tinh tượng của hắn được.
Đúng là kỳ lạ, Dương Bách Xuyên cũng không thể hiểu nổi.
Nghĩ nửa ngày cũng không ra, hắn cũng không buồn nghĩ nữa, dù sao thì trước mắt hắn cũng chưa thấy có gì không thoải mái, cũng không tổn hại gì, vậy thì không cần phải nghĩ nhiều, theo như lão đầu nói thì là cứ thuận theo tự nhiên.
Đợi lão đầu thức tỉnh rồi lại hỏi vậy, hoặc là hỏi người khác, rốt cuộc trong cơ thể hắn là cái quỷ gì vậy?
Dù sao thì đầu hắn cũng đang loạn lên.
Advertisement
Nếu như độc đã được giải rồi, mà mệnh tinh tượng hắn cũng nghĩ không ra, vậy thì tính sau đi.
Lần này có thể kích phát được cánh cửa trong mệnh tinh Thái Âm, còn biết được cánh cửa U Đô, với Dương Bách Xuyên mà nói thì đây là chuyện tốt.
Mặc dù trước mắt, hắn vẫn chưa biết cánh cửa U Đô này có tác dụng gì, nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ nhất định sẽ không đơn giản.
Quan trọng nhất là hắn hiểu được phương hướng tu luyện, phải hấp thu lực lượng vào hai mệnh tinh Thái Dương – Thái Âm mới có thể tăng cao tu vi.
Vui hơn là tu vi của hắn đã đột phá tới cảnh giới Hợp Thể trung kỳ.
Với Dương Bách Xuyên mà nói, đây là sự giúp đỡ rất lớn ở Thái Hoang Tinh Hải, tu vi thực lực chính là gốc rễ để bảo toàn tính mạng.
Dương Bách Xuyên mở hai mắt, chuẩn bị trị thương cho Lục Yên Chi.
Nhưng khi hắn vừa mở mắt ra thì lại bị dọa hết hồn, trong tầm mắt của hắn lại không hề có bóng dáng của Lục Yên Chi, không chỉ như vậy, ngay cả Thú Ngũ Hành và chồn nhỏ cũng không thấy.
Trái tim Dương Bách Xuyên đập loạn.
Lục Yên Chi và Thú Ngũ Hành đều đang bị thương nặng, hắn chỉ vừa luyện hóa độc trong cơ thể, mở mắt ra đã không thấy bọn họ đâu.
Khắp nơi Thái Hoang Tinh Hải đều ngập tràn nguy hiểm.
Lúc này, Dương Bách Xuyên bắt đầu hoảng loạn, hắn đứng bật dậy, đang chuẩn bị kêu to thì phía sau lưng vang lên giọng nói dịu dàng: “Dương đại ca, ngươi tỉnh rồi ~”
Dương Bách Xuyên đột nhiên xoay người nhìn, hắn lập tức thở phào một hơi, may là Lục Yên Chi.
Nàng đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá ở phía sau nhìn hắn.
“Ngươi...”
Dương Bách Xuyên cũng lơ mơ, rõ ràng Lục Yên Chi đang bị thương nặng, nhưng bây giờ ngoại trừ sắc mặt của nàng có hơi trắng ra thì khí tức trên cơ thể đã ổn định, đây là khỏi rồi sao?
“Chi chi ~”
“Chủ nhân ~”
Ngay lúc này giọng chồn nhỏ vang lên, đi từ trong rừng rậm tới.
Chồn nhỏ kêu chi chi, nhảy lên vai Dương Bách Xuyên.
Có vẻ như vết thương của Thú Ngũ Hành cũng đã khôi phục.
“Các người...”
“Lúc người tu luyện, ta và chồn nhỏ rảnh rỗi nên vào rừng rậm dạo một vòng, trong nửa tháng này, Yên Chi cô nương vẫn luôn bảo hộ cho chủ nhân.” Thú Ngũ Hành nói.
“Nửa tháng?” Dương Bách Xuyên hoang mang, rõ ràng mới qua một lúc mà Thú Ngũ Hành lại nói là nửa tháng rồi.