Giết tất cả đệ có tu vi từ cảnh giới Phân Thần, đồng nghĩa với việc Linh Thiên Kiếm Tông diệt môn.
Một vài tu sĩ chạy thoát cũng không sao, cho dù như vậy thì bọn họ cũng đã giết chết hàng trăm người, có thể nói là máu chảy thành sông.
Dương Bách Xuyên không có ý định nương tay, bởi vì hắn biết mình phải làm như vậy thì mới có tác dụng, khiến cho bọn họ sợ hãi.
Nhưng điều mà hắn không biết là, trong số người chạy thoát đó có một tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, cũng chính là thiếu tông chủ của Linh Thiên Kiếm Tông, người đó sẽ mang lại cho hắn rất nhiều phiền toái trong tương lai.
Nhưng mà đó đều là chuyện của sau này, sau khi Dương Bách Xuyên có mặt ở bảo khố của Linh Thiên Kiếm Tông, hắn nhìn đống thiên tài địa bảo được tích cao như núi mà muốn chảy nước miếng.
Linh dược, linh thạch được xếp chồng cao chót vót...
Điều này khiến Dương Bách Xuyên có một suy nghĩ, liệu hắn đi diệt thêm vài tông môn nhị lưu nữa, có phải sẽ phát tài hay không?
Đương nhiên, vừa lóe ra ý nghĩ này, Dương Bách Xuyên đã vội vàng dập tắt, tiêu diệt Linh Thiên Kiếm Tông là thế bắt buộc, nhưng nếu như tạo thói quen thì sẽ thành sát nghiệp.
Hiện tại, hắn vẫn chưa vượt qua đại thiên kiếp, nếu như sát nghiệp quá nặng thì thiên kiếp sẽ đánh chết hắn.
Hơn nữa sát nghiệp quá nặng cũng sẽ bị trời phạt.
Thầm cảnh cáo bản thân, sau này không nên có những suy nghĩ như vậy thì hơn.
Lắc lắc đầu, hắn bảo Lý Phượng Ngọc dọn sạch chiến lợi phẩm, đây chính là vốn liếng cho ngày quật khởi của Tinh Thần Môn.
Trên con đường tu chân, tiền tài, bằng hữu, pháp bảo, đất đai, thiếu một cái cũng không được, trong đó, tiền tài xếp thứ nhất, không thể không có.
...
Sau khi làm xong mọi thứ, Dương Bách Xuyên đứng trên đỉnh một ngọn núi của Linh Thiên Kiếm Tông, hắn nhìn bầu trời xa xăm rồi nở một nụ cười, hắn biết sẽ có người tới, núp trong tối âm thầm quan sát mọi thứ.
Trong linh thức, hắn đã sớm phát hiện có một luồng khí tức đang trốn ở phía xa, không cần hỏi thì hắn cũng biết, đây là người của những thế lực tông môn khác.
Thú Ngũ Hành nóng lòng nói: “Chủ nhân, có cần giết đám người kia không?”
Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt nói: “Giết cái đầu ngươi, mục đích của hôm nay là để dọa bọn họ, những người đang âm thầm quan sát mới là mục tiêu chính, hủy diệt Linh Thiên Kiếm Tông chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, cũng là để cho bọn họ nhìn thấy, giết chết mấy người kia làm gì?
Đợi sau khi Tinh Thần Môn ngồi vững trên trăm vạn dặm dãy núi Tinh Thần, chúng ta còn phải dựa vào cống nạp của những thế lực lớn nhỏ đó, hiểu không? Linh thạch, linh dược...Sau này bọn họ phải dâng cho Tinh Thần Môn chúng ta một phần, đây là quyền lợi cơ bản.
Vì sao Linh Thiên Kiếm Tông lại mạo hiểm tấn công Tinh Thần Môn, còn không phải để trở thành lão đại, thống lĩnh các thế lực lớn nhỏ trên trăm vạn dặm núi Tinh Thần, được người khác cống nạp hay sao?
“Chủ nhân anh minh.” Thú Ngũ Hành vội vàng nịnh nọt.
“Đương nhiên, nếu không nghe lời thì vẫn cần phải đánh, hy vọng, hôm nay Linh Thiên Kiếm Tông diệt môn có thể khiến cho bọn họ tỉnh ngộ, nếu không sẽ khó tránh khỏi việc động thủ giết người, thật ra là một người theo chủ nghĩa hòa bình, ta không muốn làm nhiều điều ác.” Dương Bách Xuyên chân thành nói.
“Dạ dạ dạ, chủ nhân, người rất yêu hòa bình.” Thú Ngũ Hành lại nịnh hót, trong lòng lại thầm nói: “Hòa bình cái rắm, hòa bình còn đi diệt cả một tông môn?”
Đương nhiên Thú Ngũ Hành chỉ dám nói thầm, ngàn vạn lần cũng không dám thốt ra lời.
Sự trừng phạt của Dương Bách Xuyên đã ăn sâu vào linh hồn, có cho hắn mười lá gan cũng không dám chống lại Dương Bách Xuyên.