Sau khi trừng phạt Thú Ngũ Hành suốt hơn nửa tiếng sau, lông toàn thân Thú Ngũ Hành ướt đẫm mồ hôi vì đau đớn, hoàn toàn biến thành chó chết, nằm trên mặt đất không động đậy.
Lúc này Dương mỗ mới ngưng trừng phạt Thú Ngũ Hành, sau đó cười híp mắt đi qua ngồi xổm bên cạnh đầu Thú Ngũ Hành hỏi: “Ai mới thấp kém?”
“...” Thú Ngũ Hành đáng thương chớp mắt mà không nói gì.
Ngay sau đó, Dương mỗ cười ha ha nói: “Bổn chủ nhân hỏi ngươi thì tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn trả lời, nếu không… ha ha.”
Tiếng cười lạnh lẽo làm cho Thú Ngũ Hành rùng mình rồi lật người dậy, hai chân trước run rẩy cố gắng quỳ trước người Dương Bách Xuyên vội vàng nói: “Hồi bẩm chủ nhân, là ta thấp kém.”
Thú Ngũ Hành đáng thương, hiện giờ từ sâu trong linh hồn hắn ta cảm thấy Dương Bách Xuyên chính là ác ma, trong đầu không hề có chút ý nghĩ phản kháng nào, chỉ biết thành thật trả lời.
“Ha ha, ta là ai?” Dương mỗ tiếp tục hỏi.
“Ngài là chủ nhân của ta.” Thú Ngũ Hành nơm nớp lo sợ trả lời.
“Vậy thì... ngươi là ai?” Dương mỗ cười híp mắt rồi lại hỏi.
“Ta là Thú Ngũ Hành, ta là vật cưỡi trung thành nhất của chủ nhân.” Thú Ngũ Hành rươm rướm nước mắt trả lời.
“Không tự xưng là bổn vương nữa sao?” Dương Bách Xuyên cười ha ha rất đê tiện.
Thú Ngũ Hành lắc đầu như trống lắc: “Không dám không dám.”
“Hay là... Ngươi thử cắn trả chủ nhân ta xem, dù sao ngươi cũng được xưng là có năm đại Nguyên Thần, xem thử ngươi có thể giết chết chủ nhân như ta hay không, ha ha.” Dương mỗ giống như là một quân sư bày mưu tính kế, cười ra chủ ý cho Thú Ngũ Hành.
Thế nhưng Thú Ngũ Hành đã sắp khóc, lúc này hắn ta biết cho dù có một vạn Nguyên Thần cũng không làm được gì Dương Bách Xuyên nữa, bởi vì ý nghĩ sống không bằng chết trong đầu vừa rồi đã nói cho Thú Ngũ Hành biết, sau khi hắn ta nuốt một giọt nước màu tím đã hoàn toàn bị chủ nhân trước mắt khống chế sự sống chết từ trong ra ngoài rồi, Thú Ngũ Hành có cảm giác, chỉ cần trong đầu chủ nhận động ý niệm thì năm đại Nguyên Thần của hắn ta sẽ tan thành mây khói.
Giờ phút này, nghe thấy Dương Bách Xuyên nói chuyện một cách châm chọc, trong lòng hắn ta run rẩy, khóc nức nở nói: “Cầu xin chủ nhân tha mạng, ta không dám nữa đâu, thật sự không dám, cầu xin chủ nhân khai ân tha mạng, ta nhất định làm một vật cưỡi trung thành, chủ nhân bảo ta đi hướng Đông ta tuyệt đối không dám đi hướng Tây...”
Miệng Thú Ngũ Hành nói tiếng người, cái đầu to lớn liên tục dập đầu với Dương Bách Xuyên để cầu xin tha thứ, hiện giờ ngay cả linh hồn của hắn ta cũng sợ Dương Bách Xuyên.
Dương mỗ cuối cùng đã hài lòng, cũng đã xả được cơn giận, lập tức đứng dậy thu lại ý cười trên mặt, giọng nói vô cùng lạnh lùng cất lên: “Lần này ta tha mạng cho ngươi, nếu ngươi lại có ý đồ xấu thêm một lần nữa, ta sẽ cho ngươi xuống địa ngục.”
Cả người Thú Ngũ Hành run lên, lắp bắp nói: “Không dám, không dám.”
“Được rồi, đi thôi, sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Ngũ, dẫn ta đi tìm cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên.” Dương mỗ giày vò đủ rồi, chuẩn bị làm chuyện chính, mục đích lần này chính là tìm kiếm cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên.
Thú Ngũ Hành sửng sốt, lập tức có chút ấp úng.
Dương Bách Xuyên trừng mắt nói: “Sao còn chần chừ thế?”
“Không không không, chủ nhân hiểu lầm rồi, ở đất Địa Nguyên đích thật là có cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng nơi cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên sinh trưởng đã bị kẻ thù của ta chiếm đoạt. Ta… Tạm thời không thể đánh bại con rệp đó.” Nói đến câu cuối cùng, Thú Ngũ Hành cũng có chút xấu hổ.
Dương Bách Xuyên nhìn bộ dáng xấu hổ của tên này cũng thấy buồn cười, nhưng nghĩ cũng đúng, ban đầu hắn ta còn xưng là vương giả gì đó, hiện giờ lại nhảy ra một kẻ thù mà mình đánh không lại, nhìn ra được tên này cũng là một kẻ rất sĩ diện.
Nhưng Thú Ngũ Hành không chỉ nhắc tới con rệp đó một lần, hiện giờ xem ra cũng là một nhân vật lợi hại.
Dương Bách Xuyên nhíu mày hỏi: “Chẳng phải ngươi vừa mới thăng cấp sao? Vậy mà vẫn đánh không lại kẻ thù chết tiệt của ngươi à?”