Ngay sau đó, hai người mở mắt ra, phát hiện Thú Ngũ Hành đã thoát ra, cửa động mở ra, hai người nhanh chóng chui ra ngoài động.
Trong tai lập tức vang lên giọng nói lạnh như băng đầy oán hận của Thú Ngũ Hành nói: “Nhân loại đáng chết hèn mọn, hiện giờ bản vương lại muốn xem thử các ngươi chết như thế nào.”
Advertisement
“Tướng công...” Thương Vũ Tình đột nhiên căng thẳng, chuyện nàng lo lắng nhất đã xảy ra, Thú Ngũ Hành quả nhiên không giữ chữ tín, muốn phản chủ.
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, đưa tay vỗ vỗ tay Thương Vũ Tình an ủi nói: “Yên tâm, tất cả đều nằm trong tay tướng công của nàng.”
Nếu không phải trong ánh mắt của Dương Bách Xuyên có tràn đầy tự tin, Thương Vũ Tình sẽ cho rằng Dương Bách Xuyên có phải điên rồi hay không?
Khí tức hiện tại của Thú Ngũ Hành có thể so với Độ Kiếp đấy, còn hai người bọn họ thì sao?
Một người là Phân Thần cảnh đại viên mãn, một người vừa mới bước vào Hợp Thể cảnh sơ kỳ, tuy là cả hai đều tiến bộ rất nhiều sau một vài lần song tu cùng nhau, thế nhưng Thương Vũ Tình biết, tu vi nhỏ bé như nàng và Dương Bách Xuyên ở trước mặt Thú Ngũ Hành có thể so với Độ Kiếp cảnh thì chỉ bằng hạt cát.
Trong lòng nàng sao có thể không lo lắng?
Nhưng chuyện đã đến nước này, nhìn bộ dáng Dương Bách Xuyên tự tin như nắm trong lòng bàn tay, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Mà Thú Ngũ Hành thấy bộ dáng của Dương Bách Xuyên thì vô cùng khó chịu, hắn ta không ngờ sau khi Dương Bách Xuyên cho hắn ta một giọt nước màu tím, không chỉ làm cho thương thế của hắn ta trong nháy mắt hồi phục như ban đầu, càng làm cho hắn ta tiến hóa tăng lên lần nữa, đạt tới cấp độ Bát chuyển mà nằm mơ cũng muốn đạt tới cấp độ này, đây chính là tương đương với Độ Kiếp cảnh của nhân tộc đấy, thực lực đứng ở trung tâm rừng cường giả.
Chỉ cần vượt qua Thiên kiếp, ha ha, chính là nhân vật mạnh mẽ thật sự có thể tung hoành ở Tu Chân Giới, quan trọng nhất chính là tử địch trong lòng Thú Ngũ Hành từ ba năm trước đã đạt tới cấp độ Bát chuyển trước hắn ta một bước, điều này làm cho Thú Ngũ Hành canh cánh trong lòng. Bởi vì hắn ta cùng tử địch đều cùng nhau sinh ra ở đất Ngũ Hành, con rệp tử địch kia đột phá trước hắn ta một bước, chèn ép hắn ta khắp nơi làm cho Thú Ngũ Hành vô cùng khó chịu.
Bây giờ tốt rồi, không ngờ trời xui đất khiến thế nào mà lại gặp tiểu tử Dương Bách Xuyên đã cho hắn ra một giọt nước màu tím thần kỳ gì đó, giúp hắn ta một lần hành động đã đột phá đến cấp độ Bát chuyển.
Giờ phút này, trong đầu Thú Ngũ Hành chỉ có ý nghĩ có thù tất phải báo thù, nghĩ đến vừa rồi bị Dương Bách Xuyên đánh thành đầu heo, bị hắn uy hiếp... cả người Thú Ngũ Hành khó chịu, hắn ta đường đường là Ngũ Hành Vương, từ lúc nào lại bị một nhân loại sỉ nhục như thế?
“Nhân loại thấp kém vô sỉ, đã chết đến nơi rồi còn ra vẻ ta đây, trái lại bổn vương muốn nhìn xem ngươi ngông cuồng đến mức nào, biết điều thì giao loại giọt nước màu tím vừa rồi của ngươi ra đây, bổn vương có thể cân nhắc tha cho các ngươi một con đường sống, để lại nửa cái mạng cho các ngươi.”
Thú Ngũ Hành nếm được vị ngọt của nước Sinh Mệnh, đương nhiên sẽ không bỏ qua nước Sinh Mệnh trên người Dương Bách Xuyên, mắt hắn ta bốc lên tinh quang nhìn Dương Bách Xuyên đầy vẻ uy hiếp.
Dương Bách Xuyên nở nụ cười rồi nhìn Thú Ngũ Hành, vẻ mặt đùa ngược nói: “Hình như ngươi đã quên mất ấn ký bổn mạng Nguyên Thần trong tay chủ nhân rồi, nói cách khác mạng nhỏ của ngươi nằm trong tay bổn chủ nhân đấy, hà cớ gì phải kiêu ngạo như thế? Thật đúng là vong ân phụ nghĩa mà, ngươi nhìn xem ta có tấm lòng tốt đã cứu ngươi, còn cho ngươi thoát khốn, cho ngươi thăng cấp đến cấp độ Bát chuyển, ngươi chẳng những không cảm tạ ơn của bản chủ nhân mà còn uy hiếp, sao thế, ngươi muốn phản chủ sao?”
“Oa ha ha...” Thú Ngũ Hành cười điên cuồng, lông tóc trên thân hình thật lớn trong tiếng cười điên cuồng đều đang tung bay, tựa như nghe được chuyện nực cười nhất thế gian.