Trong lúc tình thế nguy cấp, Dương Bách Xuyên hoàn toàn không quan tâm khe đá này có nguy hiểm hay không. Hắn đẩy Thương Vũ Tình rồi cũng nhảy vào, con chồn bám chặt trên bả vai. Lần này con chồn rất ngoan, không gây rắc rối.
"Á!"
Dù sao Thương Vũ Tình cũng là nữ giới, khi bị Dương Bách Xuyên đẩy xuống, nàng hét chói tai.
Dương Bách Xuyên mặc kệ. Hiện tại thú Ngũ Hành đang đuổi sát, bọn họ không phải đối thủ của con nghiệt súc này, tất nhiên phải thoát được nguy hiểm trước mắt rồi tính tiếp, còn tốt hơn là bị thú Ngũ Hành nuốt chửng.
Advertisement
Ầm!
Khoảnh khắc Dương Bách Xuyên nhảy vào khe nứt, phía sau vang lên một tiếng nặng nề, cả ngọn núi cũng rung chuyển. Hắn không cần quay đầu nhìn cũng biết nhất định là thú Ngũ Hành đuổi theo.
Lúc này Dương Bách Xuyên không quan tâm gì nữa. Sau khi nhảy xuống khe nứt, hắn và Thương Vũ Tình trượt thẳng xuống dưới.
Khe nứt rất hẹp, vừa đủ chứa một người. Thông đạo hình trụ giống như ống nước to, nghiêng ba mươi độ. Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình rơi thẳng xuống...
"Grao grao!"
Thú Ngũ Hành phía sau giận dữ gào lên, khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy hơi kỳ lạ. Lúc này hắn chỉ có thể cố gắng tăng tốc, kéo dài khoảng cách với thú Ngũ Hành.
Khoảng mười phút sau, hai tiếng "bịch bịch" vang lên, Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình lần lượt rơi xuống đất, xuất hiện ở một nơi bằng phẳng.
Nháy mắt Dương Bách Xuyên cảm thấy lòng bàn tay mềm mềm, mùi hương cơ thể đặc trưng của nữ giới phả vào mũi.
"Tổ sư thúc, người đè vào con rồi."
Giọng nói của Thương Vũ Tình vang lên bên tai.
Lần này tên họ Dương nào đó phát hiện đúng là mình đã đè lên người Thương Vũ Tình. Nhưng không thể trách hắn được. Thông đạo quá hẹp lại còn dốc, rơi từ bên trên xuống đất bằng thì ai mà hãm lại được.
Hắn vội vàng lật người, bảo Thương Vũ Tình đứng dậy.
Thông đạo trong này rộng hơn lúc nãy rất nhiều, cao khoảng một mét rưỡi, đường kính khá rộng, khom người là có thể đi được, nhưng không phải chỗ nào cũng thế.
Đá trong sơn động vẫn có màu trắng bạc nhàn nhạt giống như bên ngoài. Có chút ánh sáng mờ, có thể nhìn rõ quang cảnh trong thông đạo.
Cả thông đạo, hoặc giả căn bản không được gọi là thông đạo, trông giống môi trường tự nhiên được hình thành sau khi núi lửa phun trào, dung nham ăn mòn tạo ra hố lớn.
Hình như phía trước có đường. Dương Bách Xuyên lo lắng con thú Ngũ Hành phía sau sẽ đuổi theo, bèn vội vàng nói với Thương Vũ Tình vừa mới mập mờ: "Đi mau, tiếp tục đi về phía trước. Không chừng con nghiệt súc kia sẽ đuổi tới."
"Ồ ồ, vâng vâng." Thương Vũ Tình vội vã đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Dương Bách Xuyên liếc nhìn con chồn, nó cuộn mình trên vai hắn như khăn ống. Hắn cười khổ, đi theo phía sau Thương Vũ Tình.
Thông đạo có chỗ rộng rãi, khom lưng là có thể đi được. Nhưng cũng có chỗ phải bò đi, thật sự rất giày vò.
May là qua mười phút sau, phía trước rộng rãi sáng sủa, hai người xuất hiện trong một không gian khoảng mười mét vuông giống một căn phòng nhỏ.
Có vẻ đây là điểm cuối dung nham ăn mòn nên mới hình thành nên không gian như vậy.
Nhưng... Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình nhìn nhau, sắc mặt thay đổi.
"Tổ sư thúc, hết đường rồi, phải làm sao đây?" Thương Vũ Tình cuống quýt hỏi.
Dương Bách Xuyên cũng nhíu mày thành hình chữ Xuyên (川). Đúng là đến đây đã không còn đường đi, ngay cả khe hở như hang chuột cũng chẳng có.
Đến đường cùng rồi.
Hiện tại điều Dương Bách Xuyên lo lắng là liệu con thú Ngũ Hành đằng sau có đuổi theo vào đây hay không. Tuy thông đạo hẹp, nhưng thú Ngũ Hành không phải yêu thú bình thường. Hầu hết dị thú có thiên phú dị bẩm bậc này đều có thần thông, ngay cả hang chuột cũng vào được chứ đừng nói chi đến thông đạo nhỏ hẹp này. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, một vài yêu thú trời sinh cường đại, có thần thông thiên phú nhưng không có pháp thuật biến hóa, chưa chắc có thể đi vào thông đạo nhỏ hẹp thế này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!