Đi sau Dương Bách Xuyên cả đoạn đường, Thương Vũ Tình phát hiện nhiều thứ không thể tưởng tượng nổi, cảm giác rất mới mẻ.
Kiếm kỹ còn mạnh hơn lần trước rất nhiều, ví dụ như linh sủng của hắn, hay là như lúc này, nàng phát hiện ra hắn có thể hấp thụ năm loại linh khí vào trong cơ thể mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, không biết trên người hắn còn bao nhiêu bí mật?”
Dương Bách Xuyên có cảm giác, hắn vừa quay đầu đã thấy ánh mắt Thương Vũ Tình đang nhìn mình.
“Ngươi nhìn ta làm gì?”
Advertisement
“Đâu, đâu có...ta cảm thấy tổ sư thúc người rất đặc biệt.”
“Haha, có mắt nhìn đấy.”
Dương Bách Xuyên không hề khách khí bật chế độ khoe khoang.
Đối mặt với nữ nhân ngây thơ như Thương Vũ Tình, Dương Bách Xuyên chém gió vài câu đã có thể nhìn thấy được ánh mắt sùng bái của nàng, bấy nhiêu thôi cũng đủ thỏa mãn lòng hư vinh của hắn.
Cảm giác ở cạnh Thương Vũ Tình rất tốt.
“Sư tổ thúc, ta cảm thấy nơi này rất quỷ dị, người có phát hiện ra điều gì không?” Thương Vũ Tình đột nhiên lên tiếng.
“Quỷ dị? Quỷ dị cái gì, ta không thấy có gì lạ cả?” Dương Bách Xuyên nói.
“Ta cũng không nói rõ được, nhưng luôn có cảm giác sợ hãi, giống như có gì đó đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.” Thương Vũ Tình suy tư nói.
Lúc này, Dương Bách Xuyên mới nâng cao cảnh giác, hắn biết năng lực cảm nhận của Thương Vũ Tình không giống với những tu chân giả bình thường, nếu nàng đã nói như vậy thì tám – chín phần là có thứ gì đó.
Tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn.
“Chi chi ~” Lúc này, chồn nhỏ cũng kêu lên.
“Chồn nhỏ, nơi này không giống bình thường, ngươi tốt nhất nên an phận, đừng có chạy loạn.” Dương Bách Xuyên hơi lo lắng cho chồn nhỏ, hắn dặn dò một tiếng.
“Chi chi.” Chồn nhỏ bị Dương Bách Xuyên cảnh cáo, chồn nhỏ kêu lên giống như đang nói ‘Biết rồi, biết rồi’.
Sau khi nghe Thương Vũ Tình nhắc nhở, Dương Bách Xuyên quan sát xung quanh, bở bởi vì hắn cũng phát hiện có gì đó không đúng.
Hắn và Thương Vũ Tình đặt chân trong một khu rừng rộng lớn, có lẽ là khu vực của Ngũ Hành Chi Mộc, theo lý mà nói thì nơi này cây cối sum xuê, cho dù không dã thú thì ít nhất cũng phải có côn trùng gì đó mới đúng.
Nhưng hắn nhìn quanh một vòng, ngay cả một con sâu róm cũng không thấy.
Đúng là trái với quy luật tự nhiên.
Nếu như không có lấy một con sâu thì chỉ có thể nói, nơi này không hề đơn giản.
Theo lẽ thường thì hoàn cảnh địa lý có hai loại, một là nơi không có cỏ mọc, trong loại môi trường này, phần lớn sẽ có độc vật.
Còn loại kia sẽ giống như bọn hắn bây giờ, nơi mà thảm thực vật um tùm, nhưng lại không nhìn thấy một con sâu nào, kết quả chỉ có hai khả năng.
Một là nơi này có gì đó cực kỳ đáng sợ, côn trùng vốn có hình thể rất nhỏ, hơn nữa sống tụ tập thành đàn, côn trùng, yêu thú gì đó ăn mất, hoặc là xua đuổi đi chỗ khác, thì cảnh vật xung quanh mới không có lấy một con côn trùng.
Khả năng thứ hai là nhất định sẽ có yêu thú nào đó, bởi vì Dương Bách Xuyên biết nếu bình thường, dị thú cường đại thì toàn thân sẽ phát tra uy áp đủ để xua đuổi những tộc khác, cho dù là một con sâu cũng sẽ cảm nhận được uy áp, sau đó chạy trốn thật xa.
Sau khi nghĩ như vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên khó tránh khỏi căng thẳng, nếu là khả năng thứ hai thì phiền phức rồi, không phải là hắn chưa từng thấy yêu thú, giết hắn cũng đã giết rồi, nhưng...đó đều là ở Sơn Hải Giới.
Nơi này là Tu Chân Giới, một thế giới mạnh hơn Sơn Hải Giới về mọi mặt, bất cứ yêu thú nào ở đây đều cường đại hơn rất nhiều.
Huống chi còn ở Ngũ Hành chi địa, ai mà biết sẽ nuôi ra loại yêu thú gì?
Thế nên hắn mới bảo Thương Vũ Tình cảm nhận kỹ hơn tình huống xung quanh, hi vọng năng lực cảm nhận đặc biệt của nàng sẽ mang lại may mắn.