“Ha ha, tiểu tử thối đừng có ý đồ với vi sư, ta sẽ không ra tay, cứ như vậy đi, đừng làm phiền ta.” Vân Thiên Tà lạnh lùng cười, rồi trực tiếp biến mất.
Dương Bách Xuyên nghe xong khóe môi lại lộ ra ý cười, mặc dù lão đầu không trả lời, nhưng nghe ý của lão đầu là không sợ Hoá Thê Lương, như vậy hắn có chỗ dựa rồi.
Ít nhất có lão đầu bảo vệ tính mạng cho hắn là không có vấn đề.
Lúc Dương Bách Xuyên và sư phụ Vân Thiên Tà đối thoại trong lòng, Hoá Thê Lương dáng vẻ thanh niên nhìn Huyền Vũ Bắc Minh đứng trước mặt, nói: “Sơn Hải nhất mạch các ngươi đúng là không nản lòng, trong mười vạn năm nay, đến bao nhiêu chết bao nhiêu, chín đợt người phía trước đều chết rồi, lẽ nào ba các ngươi còn có thể sống sao?”
Huyền Vũ lạnh lùng cười nói: “Từ mười vạn năm trước vì vương triều Sơn Hải, Thái Huyền Tông các ngươi giận cá chém thớt sinh linh Sơn Hải cả Tu Chân Giới, diệt bao nhiêu tông môn Sơn Hải Giới ở Tu Chân Giới? Đã giết vô số tu sĩ Sơn Hải Giới, nhưng mà… Sơn Hải Giới là một người có thể giết hết sao?”
“Giết thì giết, bọn ta nhận, ai bảo Thái Huyền Tông các ngươi là đệ nhất tông vực Ngân Hà. Nhưng các ngươi cứ muốn cắt đứt con đường tu sĩ của Sơn Hải Giới, khống chế con đường không gian, thiết lập đại kết giới Thiên Trảm, chôn vùi đường tu luyện của ngàn vạn sinh linh Sơn Hải Giới, bọn ta tuyệt đối không đồng ý.”
Advertisement
“Chỉ cần sinh linh Sơn Hải Giới của Tu Chân Giới chưa chết hết, đừng nói mười vạn năm, cho dù là hai mươi vạn năm, trăm vạn năm bọn ta vẫn sẽ trùng tu tới giết ngươi, sẽ tới tiêu hủy đại kết giới Thiên Trảm, trả lại thiên hạ thái bình cho sinh linh Sơn Hải Giới.”
“Quả thật mười vạn năm nay đã chết chín đợt người, bọn ta là đợt thứ mười, nhưng lần này bọn ta sẽ giết sứ giả biên giới như ngươi. Thật sự tưởng rằng Sơn Hải Giới hết người rồi sao?”
Huyền Vũ Bắc Minh khí thế ngút trời, cả người yêu khí mãnh liệt, ánh sáng màu lam trên người bùng lên, ngay sau đó đã biến ra chân thân.
Một thần thú Huyền Vũ to như ngọn núi xuất hiện.
Ngay sau đó Thiên Hồ chợt lóe ánh sáng bạc, hóa thành một con hồ ly bảy đuôi, Thiên Hồ bảy đuôi xuất hiện.
Trong tay tiểu trích tiên chợt lóe ánh sáng vàng, pháp khí tán trang màu vàng xoay tròn trong tay.
Ba người nhìn chằm chằm Hoá Thê Lương.
Lúc này thấy biến hóa của ba người, lông mày Hoá Thê Lương cau lại, nói: “Thì ra là thần thú chuyển tu, chẳng trách, ta nói hơn một trăm năm trước sao Sơn Hải Giới lại xuất hiện một Phượng Hoàng, thì ra đều là những dư nghiệt các ngươi, dù là thần thú thì thế nào? Trong mắt bổn tôn, các ngươi vẫn là giun dế.”
Lúc Hoá Thê Lương nói chuyện, khí thế cả người bộc phát, đột nhiên một uy áp như ngọn núi chợt cuốn tới.
Ba người Dương Bách Xuyên đứng phía sau nhóm tiểu trích tiên đều cảm nhận được uy áp dời núi lấp biển ập tới, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng vận chuyển chân khí chống đỡ.
Khí thế uy áp của Hoá Thê Lương che trời lấp đất, cả người đều có thể cảm nhận được, ba người Dương Bách Xuyên, Trịnh Bân Bân và Hầu Đậu Đậu tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Bọn họ vội vàng vận chuyển công pháp mới dễ chịu hơn, vì chống đỡ được khí tức uy áp tới tức Hoá Thê Lương.
Một uy áp của Hoá Thê Lương đã khiến ba người Dương Bách Xuyên cảm nhận được sự lợi hại, rất khó tưởng tượng nếu Hoá Thê Lương thật sự ra tay thì sẽ khủng bố cỡ nào.
Trong lòng Dương Bách Xuyên biết sự giết chóc của cường giả cấp bậc này ba người hắn, Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân không tham gia nổi.
Lúc lão đầu nói, gặp Hoá Thê Lương ra tay tốt nhất vẫn là có thể chạy bao xa thì chạy bao xa.
Đúng lúc này, Huyền Vũ Bắc Minh không quay đầu lại, nói: “Ba các ngươi tìm cơ hội đến cung Thiên Trảm tìm tiểu Phượng Hoàng.”
Dương Bách Xuyên gật đầu, ừ một tiếng. Hắn biết chiến đấu cấp bậc này ba người bọn họ không giúp được, vào lúc này cũng biết phải đến cung Thiên Trảm tìm tiểu Phượng Hoàng, hơn nữa trong lòng hắn còn nhớ nhung chồn nhỏ Hương Hương, dù thế nào đều phải tìm thấy.
“Giết!”
Đúng lúc này tiểu trích tiên Đường Đường phát ra một tiếng rống giận, nháy mắt xông về phía Hoá Thê Lương, Huyền Vũ và Thiên Hồ một trái một phải theo sát phía sau.