Đứng bên cạnh tiểu rùa đen và Long Kiều Nam là một người đàn ông trung niên, yêu khí vô cùng cường đại, trên trán có một đôi sừng hươu, có lẽ là Long Quy, hoặc nói đúng hơn là tộc nhân của tiểu rùa đen.
Phía sau là một lão giả mặc quần áo màu đen, vẻ mặt hung ác, trên trán mọc lên một cặp sừng, hay nói cách khác là thịt cầu. Dương Bách Xuyên cảm nhận được hơi thở của Giao Long thái tử từ trên người lão giả đó, không cần hỏi cũng biết ông là là giao long.
Tiếp theo là một người trung niên mặc khôi giáp và một phụ nữ trung niên mập mạp, Dương Bách Xuyên cảm nhận được hơi thở của Chương Ngư công chúa và Bạch Sa tướng quân từ trên người bọn họ, hiển nhiên đó là những kẻ cầm đầu của tộc Hải yêu.
Dương Bách Xuyên không biết mấy tộc lớn này xuất hiện ở bí cảnh Thảo Thiết để làm gì, nhưng cảm giác sắp có chuyện lớn xảy a.
Không khí trong sân có chút khẩn trương, cũng may chưa đến mức xông vào đánh nhau.
Lúc này Hầu Đậu Đậu hô lên: “Đại ca.”
Hầu Đậu Đậu kêu to, Dương Bách Xuyên đi qua.
“Đại ca, giới thiệu cho huynh, vị này chính là trưởng lão tộc Viên Hầu.” Hầu Đậu Đậu nhìn qua kiêu ngạo khó thuần, nhưng khi giới thiệu vị này cho Dương Bách Xuyên, bộ dáng vẫn rất tôn kính.
Dương Bách Xuyên hành lễ với lão Viên Hầu, hắn biết lão Viên Hầu chính là người đã phong ấn độc Cóc Tinh trong cơ thể Hầu Đậu Đậu, nhưng dựa theo lời của Hầu Đậu Đậu, vì áp chế độc Cóc Tinh cho nó đã hao phí tu vi ngàn năm. Nhưng bây giờ nhìn qua vị lão Viên Hầu này vẫn sâu không lường được, nhưng kỳ lạ là, Dương Bách Xuyên không nhìn ra được tu vi của ông ta, có lẽ đã dùng bí pháp gì đó để che giấu tu vi.
Bất kể thế nào lão Viên Hầu cũng có ân với Hầu Đậu Đậu, Dương Bách Xuyên cung kính hành lễ: “Vãn bối Dương Bách Xuyên gặp mặt Viên Hầu tiền bối, cảm ơn tiền bối đã chăm sóc cho Đậu Đậu.”
Lão Viên Hầu nhìn Dương Bách Xuyên, đáp lễ: “Đạp hữu không cần khách khí, điện hạ chính là hy vọng của tộc ta, cũng là hy vọng của Yêu tộc, làm chút việc cho hắn là bổn phận của lão hủ, nhưng thật ra đạo hữu không tầm thường.”
Hai người nói khách khí một lúc, Bạch Khởi và Hầu Đậu Đậu giới thiệu cho Dương Bách Xuyên vài vị lão yêu quái khác, có lẽ là vì Hầu Đậu Đậu, thái độ của Yêu tộc đất hoang đối với Dương Bách Xuyên còn không tệ.
Hoặc là bọn họ đã nghe qua sự tích Dương Bách Xuyên chém giết hung thú chín đầu nên tôn kính thực lực của Dương Bách Xuyên.
Lúc sau Long Kiều Nam và tiểu rùa đen chủ động đi lên chào hỏi Dương Bách Xuyên, dẫn phụ vương của bọn họ đến, tộc trưởng Long Quy, Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên đã biết về Dương Bách Xuyên từ lâu qua lời kể của huynh muội Long Kiều Nam, nữ nhi Long Kiều Nam đánh giá rất cao Dương Bách Xuyên, cũng xem như ân nhân cứu mạng của tiểu rùa đen, nên cũng không sơ ý, biểu đạt lòng biết ơn với Dương Bách Xuyên.
Nhưng ba vị Hải yêu khác lại không dễ gần như vậy, bọn họ đã biết ba nhà bọn họ liên hợp với Quan Thiên Ngạo của Bổ Thiên Cung để đối phó với Dương Bách Xuyên, mặc dù cuối cùng hậu bối ba nhà bọn họ không chết ở trong tay Dương Bách Xuyên, mà là bị Quan Thiên Ngạo luyện hóa, nhưng cũng không có bất cứ cảm giác tốt đẹp gì với Dương Bách Xuyên.
Thậm chí Dương Bách Xuyên có cảm giác nếu không phải giữa sân có nhiều người, ba Hải yêu này sẽ xông lên ra tay giết chết chính mình.
Dương Bách Xuyên rất khó chịu với điều này, CMN, ba nhà các người xuống tay sau lưng ta, ta còn chưa so đo, các ngươi lại khó chịu trước, chọc ta nóng nảy ra xử lý hết các ngươi.
Đang lúc nói thầm trong lòng, chim Thanh Uyên đi đến mời Dương Bách Xuyên.
Sau khi Dương Bách Xuyên đi theo chim Thanh Uyên đến gặp lão chim sử, lại lần nữa chứng thực tiểu phượng hoàng và chồn nhỏ bị Hóa Thê Lượng bắt đi.
Bọn họ muốn đi Thiên Trảm để tìm Hóa Thê Lượng, đòi lại tiểu phượng hoàng và chồn nhỏ.
Trong lúc Dương Bách Xuyên và lão chim sẻ đang nói về lúc ở thành Yêu Quanh năm đó, Diệp Vô Tâm gọi hắn đi qua.
Hiện tại Diệp Vô Tâm là nữ nhân của hắn, có lẽ hắn cũng nên đi gặp mặt lão tổ Diệp gia.
Đi đến bên Nhân tộc, Dương Bách Xuyên còn chưa kịp chào hỏi lão tổ Diệp gia, một lão giả bên Thần Binh đi ra, căm tức nhìn Dương Bách Xuyên, trầm giọng nói: “Tiểu bối, trên người của ngươi có hơi thở bùa hộ mệnh của đệ tử Lâu Mãn núi Thần Sơn ta, nói ta ta, Lâu Mãn bị ngươi giết có phải hay không?”
Nói xong, lão giả này không hề che giấu, phóng uy áp lên trên người Dương Bách Xuyên, trong ánh mắt không hề che giấu sát ý, bao phủ lên Dương Bách Xuyên.
Lần này Dương Bách Xuyên có chút tức giận, nheo mắt lại gằn từng chữ: “Là ta giết.”
Quang minh chính đại thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!