Viên Kim Phượng ngây ra một lúc rồi nói: "Chị xem cậu là em trai nên nói thật với cậu vậy. Đúng như người trong thôn đồn đãi, chị thừa kế một khối tài sản lớn của một thương nhân Hồng Kông, hiện đang sở hữu một công ty có giá trị vốn hóa thị trường hơn trăm triệu. Nhưng mà chị không am hiểu kinh doanh nên thuê người quản lý.
Bây giờ chị chẳng muốn làm gì hết, chị hơi chán ghét cuộc sống bên ngoài, rất muốn tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian. Chị sẽ ở nhà bầu bạn với ba mẹ một thời gian ngắn.
Nhóc Xuyên à, cậu được đi học, có học thức, chị có thể cho cậu công ty kia. Thật đấy, chị có đủ tiền tiêu là được, dù sao chị cũng không hiểu gì về công ty. Cậu chữa khỏi chân cho mẹ chị, thỏa mãn nguyện vọng hơn chục năm ròng của chị, chị không biết phải cảm ơn cậu thế nào. Chị thật sự muốn trao công ty cho cậu, miễn là cậu không chê."
Dứt lời cô ấy thở dài nói: "Có lẽ cậu sẽ chê cười chị, cho rằng chị bám lấy một lão già, chiếm được tài sản... Đúng vậy, sự thật đúng là như thế!
Năm ấy chị đến phía nam làm thuê, từng rửa bát, từng làm nhân viên phục vụ, từng phát tờ rơi... Thậm chí chị suýt bị tổ chức bán hàng đa cấp lừa tiền lừa tình. May mà trời thương, cái đêm chị gia nhập tổ chức bán hàng đa cấp, tổ chức đó bị cảnh sát triệt tiêu nên chị thoát nạn.
Lúc đó trên người chị chẳng còn đồng nào, có một chú cảnh sát tốt bụng cho chị năm mươi tệ ăn cơm. Đêm hôm ấy chị ngủ dưới gầm cầu...
Sáng hôm sau thức dậy, chị nhặt được một chiếc ví tiền ở ven đường, bên trong không có tiền nhưng có một thẻ chứng minh thư, một tấm danh thiếp và một bức ảnh cũ trông khá giống chị. Trên danh thiếp viết dòng chữ Tổng giám đốc Công ty X.
Lúc ấy chị biết mình rất cần tiền, cần phải làm một kẻ có tiền. Chị không muốn bị đói, không muốn ngủ dưới gầm cầu, không muốn ngâm tay trong nước lạnh rửa bát mười mấy tiếng một ngày, không muốn...
Trong khi đó, có lẽ tấm danh thiếp và chứng minh thư viết bằng chữ Singapore kia có thể cho chị một miếng cơm ăn. Vì vậy chị đến bốt điện thoại công cộng gọi vào số điện thoại trên danh thiếp.
Khoảng một tiếng sau, một chiếc xe hơi màu đen trông rất cao cấp xuất hiện. Khi ấy chị không biết là xe gì, về sau mới biết đó là xe Bentley thương vụ có giá hơn tám triệu.
Xe dừng trước mặt chị, một ông già khoảng bảy tám mươi tuổi ngồi trong xe. Ông ấy bảo chị lên xe. Lúc đó chị chỉ có hai bàn tay trắng, chẳng cần nghĩ ngợi mà lên xe luôn.
Trên xe, chị kiểm tra đối chiếu với chứng minh thư thì thấy đúng là chủ thẻ, bèn trả lại cho người ta. Sau khi trò chuyện chị mới biết hôm trước ví tiền của ông ấy bị lấy cắp, tiền bên trong chỉ là chuyện nhỏ, còn chứng minh thư và ảnh thì cực kỳ quan trọng.
Ông ấy hỏi chị muốn gì, chị trả lời là muốn tiền. Ông ấy mỉm cười nhìn chị, khen chị rất thành thật. Sau đó ông ấy nói rằng muốn tiền cũng được, ông ấy không thiếu tiền, nhưng có một điều kiện là chị phải lấy ông ấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!