Còn Dương Bách Xuyên thì cười to. Hiện tại hắn cũng là Phân Thần sơ kỳ, cùng cảnh giới với hai người này, nhưng bọn họ không phát hiện ra linh thức của hắn đang quan sát. Dương Vấn chỉ có chút cảm giác, nhưng cả hai người đều không cảm nhận được linh thức của hắn. Điều quan trọng hơn là hắn nghe thấy Dương Vấn Thiên nói tầm nhìn linh thức của bọn họ là ba vạn dặm.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên chấn động. Nói về tầm nhìn linh thức thì khi ở cảnh giới Xuất Khiếu, linh thức của hắn đã là mười vạn dặm rồi, xa gấp đôi cảnh giới Phân Thần.
Bây giờ đã là cảnh giới Phân Thần, Dương Bách Xuyên rất muốn biết linh thức của mình có thể nhìn bao xa.
Advertisement
Nói sao làm vậy, linh thức không ngừng phóng xa. Mười vạn dặm, hai mươi vạn dặm, ba mươi vạn dặm. Đến ba mươi vạn dặm mới dừng lại.
Tức là trong cùng cảnh giới, linh thức của hắn mạnh hơn tu sĩ cảnh giới Phân Thần khác gấp mười lần.
Trước đây Dương Bách Xuyên gần như không sử dụng linh thức, hắn cho rằng cảm giác thăm dò chẳng có tác dụng gì. Bây giờ hắn lại nghĩ linh thức của mình mạnh gấp mười tu sĩ cùng cấp, đây là chuyện xưa nay chưa từng thấy, nhất định là có chỗ đặc biệt. Hắn thầm nhủ sau này phải nghiên cứu thật kỹ xem rốt cuộc có tác dụng gì.
Càng vào những lúc thế này Dương Bách Xuyên càng nhớ sư phụ Vân Thiên Tà. Nếu sư phụ không ngủ say thì hắn hỏi sư phụ là biết ngay. Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể tự suy nghĩ.
Linh thức ba mươi vạn dặm gần như bao trùm nửa diện tích châu Tây Sơn. Châu Tây Sơn là châu lớn nhất trong năm châu thuộc địa hạt Đại Sơn, diện tích lên tới sáu mươi vạn dặm.
Khi linh thức bao trùm ba mươi vạn dặm, Dương Bách Xuyên phát hiện ra một số điểm khác biệt, hay nói chính xác hơn là có hai nơi mà linh thức của hắn không nhìn thấu.
Nơi thứ nhất là điện Mạo Hiểm của vương quốc Mạo Hiểm - thần điện nơi Trịnh Bân Bân ở. Linh thức của hắn mạnh như vậy mà cũng bị chặn lại, không thể nhìn xuyên qua. Nhưng Dương Bách Xuyên không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì thần điện của Trịnh Bân Bân là một động thiên phúc địa chí bảo, ngăn cản linh thức cũng là chuyện bình thường.
Một nơi khác khá quỷ dị, đó là sâu trong sa mạc. Trước kia Dương Bách Xuyên từng xem bản đồ châu Tây Sơn, nơi này chiếm một nửa châu Tây Sơn, được gọi là tận sâu sa mạc châu Tây Sơn, là khu vực tuyệt địa chân chính, mỗi người tu chân đều phải dừng bước tại đây.
Trong linh thức Dương Bách Xuyên nhìn thấy một đồi cát nằm ngang, tựa như một bức trường thành chia châu Tây Sơn thành hai nửa. Chính đồi cát dài vô tận này đã ngăn chặn linh thức.
Dương Bách Xuyên không nhìn rõ bên kia đồi cát là quang cảng gì, linh thức của hắn chỉ có thể nhìn thấy một vùng mờ mịt.
Hắn quan sát một hồi cũng chẳng có điểm đặc biệt nào khác, bèn thu linh thức về bản thể.
Sau đó, hắn tìm một bộ quần áo của mình cho Bộ Thanh Mai mặc vào, cười ha hả nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài gặp đám Nam Nam. Đoán chừng họ chờ lâu lắm rồi."
Bộ Thanh Mai vừa mới mặc quần áo xong thì đột nhiên nghe thấy Dương Bách Xuyên nói chuyện. Sau khi hoàn hồn, mặt nàng lập tức đỏ bừng lên, đương nhiên nàng đã hiểu có chuyện gì.
Mấy tỷ tỷ chờ ở bên ngoài đã lâu, vậy chẳng phải là họ đã nghe thấy hết rồi sao?
Nghĩ tới đây, Bộ Thanh Mai trở nên mất tự nhiên. Nhớ lại ba ngày điên cuồng trong đại điện, nàng chỉ hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
Mà lúc này tên họ Dương nào đó đã đi đến mở cửa đại điện. Bộ Thanh Mai đuổi theo, hét to với bên ngoài: "Thanh Mai thỉnh an các tỷ tỷ. Muội... vừa mới xuất quan, cảnh giới bất ổn, hôm nay không gặp mấy tỷ tỷ nữa."
Nàng nói xong liền chạy vào hậu điện. Lúc này nàng rất ngại gặp mấy vị tỷ tỷ.
Còn tên họ Dương nào đó... vừa đi ra ngoài đã bị Triệu Nam mắng té tát.