"Ầm!"
Một thương thô bạo hóa giải kiếm khí Hắc Liên của Dương Bách Xuyên, có điều cuối cùng bị Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên nắm được sơ hở đả thương một kích thật nặng.
"Phụt!"
Một tấm bùa khốn trận của Dương Vấn Thiên, một tâm bùa công kích của Mạnh Trường Thanh, dưới sự phối hợp của hai người, Viên Thiên Cương trúng chiêu ngã văng ra ngoài hơn ba mươi thước, phun ra một ngụm máu.
Advertisement
Sau đó ông ta mặt mày bình tĩnh nhìn về phía ba người, u ám nói: "Được được được, ỷ đông hiếp yếu đúng không? Cũng tốt, để lão phu cho các ngươi mở mang kiến thức uy lực của La Hầu thật sự."
Nói xong Viên Thiên Cương phun một ngụm tinh huyết lên thương La Hầu.
Thương La Hầu Truy Hồn lập tức tỏa ra ánh sáng màu máu, Viên Thiên Cương ở giữa làm ra tư thế giơ thương kỳ lạ, chỉ lên trời đâm một cái, đột ngột gào lên một tiếng: "La Hầu Truy Hồn, giết!"
Ba người Dương Bách Xuyên thay đổi sắc mặt.
Bọn họ đều cảm thấy uy lực một thương này của Viên Thiên Cương không giống bình thường.
Mạnh Trường Thanh hét lớn một tiếng nói: "Vấn Thiên lão đầu, ra tuyệt chiêu đi."
"Môn chủ mau lùi về sau." Dương Vấn Thiên gật đầu kêu Dương Bách Xuyên lùi về sau, sắc mặt trở nên nghiêm túc, hiên nhiên lão ta và Mạnh Trường Thanh cảm nhận được uy lực một thương này của Viên Thiên Cương hơn Dương Bách Xuyên.
Hai người cũng phai liều mạng.
Dương Bách Xuyên không dám khinh thường, sau khi lùi về sau hơn mười thước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong, chuẩn bị giúp đỡ bất kỳ lúc nào
.Chỉ thấy đầu ngón tay của Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên đều xuất hiện tinh huyết, vẽ vời nhanh như chớp với không khí trước mặt. Chẳng mấy chốc không khí trước mặt mỗi người đã xuất hiệu một phù văn cổ xưa từ tinh huyết hóa thành.
Phù văn huyền ảo tỏa ra ánh sáng vàng vạn trượng, chói mắt như mặt trời.
Dương Bách Xuyên biết hai vị lão gia tử đang sử dụng con bài bí mật.
Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng vàng, chỉ nghe thấy mỗi người lẩm bẩm trong miệng, trong tay đánh ra từng thủ quyết với phù văn ma huyễn.
Ngay sau đó chỉ nghe thấy Mạnh Trường Thanh đột ngột hét lên một tiếng: "Thiên địa hữu trận đạo, tru ma tru tiên."
Lập tức, trong tầm mắt của Dương Bách Xuyên, trong vạn tia sáng vàng trước người Mạnh Trường Thanh xuất hiện một đao một kiếm, đao kiếm dài chừng chín trượng, lơ lửng trên không, đột nhiên chém xuống.
Mà Dương Vấn Thiên cũng trầm giọng: "Lấy ta làm trận, thân ta là trận, khốn thiên khốn địa."
Sau khi dứt lời ánh sáng vàng trước người Dương Vấn Thiên hội tụ thành một tấm lưới trăm trượng, từ từ thu chặt lại rơi xuống.
Bất kể là Mạnh Trường Thanh hay Dương Vấn Thiên đều sắc mặt trắng bệch vô cùng, thi triển thủ đoạn bị cất giấu của mình.
Đủ để chứng minh một thương lần này của Viên Thiên Cương trong mắt bọn họ là không tầm thường.
Dương Bách Xuyên nhìn không chớp mắt, chỉ thất Viên Thiên Cương kêu một tiếng La Hầu Truy Hồn, ánh sáng màu máu của trường thương trong tay ông ta cũng chói mặt, tạo thành tương phản rõ ràng với ánh sáng vàng của Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên.
Nhưng đáng sợ là trong ánh sáng màu máu xuất hiện một quái vật hình người màu máu đội trời đạp đất cao ba mươi trượng, giống với quái vật hình người mà Viên Thiên Cương tạo ra lúc trước, chỗ khác biệt chính là con này huyết khí ngút trời, cao chừng ba mươi trượng, hơn nữa trong tay cầm trường thương, người mặc chiến giáp.
Hắn biết đây là do thần thông biến thành, nhưng lại vô cùng chân thật, chiến kỹ thần thông thay đổi thất thường, càng chân thật thì uy lực càng vô song.
Con quái này của Viên Thiên Cương hiển nhiên là La Hầu, La Hầu tới từ địa ngục.
Mang theo uy áp đất trời cường đại, hơi thở phát ra khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy có thể làm tan vàng nát đá.
Rất tà ác.
Lưới dệt khổng lồ của Dương Vấn Thiên lập tức bao trùm trên người La Hầu, bắt đầu siết chặt.